Chương 482


...

Vệ sĩ mở cửa giúp Nguyễn Tri Hạ, cô vừa bước một chân xuống, một chiếc xe thể thao không biết từ đâu đến, bay nhanh qua quẹt phải góc áo của tên vệ sĩ mở cửa cho Nguyễn Tri Hạ.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, vệ sĩ ngây người vài giây mới phản ứng lại hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ, cô không sao chứ?”

Cô còn chưa xuống xe thì có chuyện gì chứ!

Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Còn anh?”

“Tôi không sao.” Vệ sĩ lắc đầu.

Nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn để ý đến khi vệ sĩ đi bộ bước chân có chút lảo đảo, xem ra đã bị dọa rồi.

Nguyễn Tri Hạ xuống xe, nhìn về hướng chiếc xe thể thao chạy, nhưng phát hiện đã không còn bóng dáng của chiếc xe thể thao đó nữa.

Nguyễn Tri Hạ dời tầm mắt về, lại nhạy bén nghe được tiếng của chiếc xe thể thao.

Chiếc xe đó lại quay trở về, ở trước xe bọn họ quay đầu xe một góc chín mươi độ, để xe ngang giữa lòng đường, người đàn ông trẻ tuổi lái xe kia lúc này tháo kính râm xuống, tự cho là rất ngầu mà hất tóc lên, nhìn về hướng Nguyễn Tri Hạ nói: “Này, cô không sao chứ!”

Lời này nghe có vẻ không chân thành tí nào.

Người đàn ông đang lái một chiếc xe thể thao Ferrari, đầu tóc chỉnh chu gọn gàng, còn cố tình dùng keo xịt tóc tạo một kiểu tóc rất trào lưu, cả người đầy hàng hiệu, trông có vẻ ra dáng…

Nguyễn Tri Hạ quen người này.

“Này, cô gái kia cô tên gì, trông có vẻ hơi quen.”

Người đàn ông trẻ tuổi nói, chống lên viền cửa sổ của chiếc xe mui trần nhảy từ trong xe ra, bước thẳng về phía Nguyễn Tri Hạ.

Khi nhìn rõ khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ, người đàn ông trẻ tuổi huýt sáo: “Trông xinh đẹp thật đấy.”

Vệ sĩ chắn lại ở trước mặt Nguyễn Tri Hạ, ra vẻ sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Nguyễn Tri Hạ hơi cau mày: “Anh hai, em là Tri Hạ.”

Người đàn ông trước mặt chính là anh trai cùng cha khác mẹ đi du học ở nước ngoài của Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Thời Yến.

Đồng thời, anh ta cũng là anh ruột cùng cha cùng mẹ của Nguyễn Hương Thảo.

“Hả?” Nguyễn Thời Yến tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Cô nói cô là ai? Nguyễn Tri Hạ sao? Tuy tôi đã không về nhà vài năm, nhưng cũng biết cô ta không phải như thế này…”

Nguyễn Thời Yến ở nước ngoài khoảng bảy đến tám năm, nhận không ra cô cũng là chuyện bình thường.

Nguyễn Lập Nguyên sớm đã nghe thấy tiếng xe thể thao, ông ta bước ra từ trong biệt thự: “Thời Yến, con lại đi đua xe à?”

Nguyễn Thời Yến vừa nhìn thấy Nguyễn Lập Nguyên, liền nói với ông ta như đang nói đùa: “Bố, người đẹp này bảo rằng cô ta là Tri Hạ!”

Nguyễn Thời Yến nói xong, hung hãn nhìn Nguyễn Tri Hạ, nói với Nguyễn Lập Nguyên: “Tri Hạ cho dù có con gái mười tám tuổi thay đổi lớn thế, cũng không thể có tướng mạo như thế này, bố nói có buồn cười không, ha ha ha!”

Nguyễn Lập Nguyên sắc mặt tái mét nhìn Nguyễn Thời Yến một cái mới quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Cô đến đây làm gì?”

“Không phải bố nói mẹ mất tích đã mấy ngày rồi sao? Con đến để hỏi thăm tình hình.” Nguyễn Tri Hạ mặc dù đối với Tiêu Giai Kỳ chẳng có trông mong gì, nhưng đối với chuyện của bà không thể không quan tâm.

“Chẳng có gì hay để hỏi cả, thì là mất tích rồi.” Nguyễn Lập Nguyên bởi vì chuyện của Nguyễn Hương Thảo, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ liền cảm thấy phiền.

Nguyễn Tri Hạ sớm đã đoán được thái độ này của Nguyễn Lập Nguyên, cũng không muốn nói nhiều thêm nữa: “Tôi đã báo cảnh sát rồi, đến lúc có tin tức của cảnh sát đại khái sẽ nói cho ông.”

Cô quay đầu nhìn Nguyễn Thời Yến một cái, sau đó quay người trở vào trong xe.

Nguyễn Thời Yến nghe cuộc đối thoại giữa Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Lập Nguyên, cuối cùng mới tin rằng cô gái xinh đẹp trước mặt vậy mà lại là Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Lập Nguyên nghe xong những lời của Nguyễn Tri Hạ, hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Nguyễn Thời Yến còn đang nhìn theo hướng Nguyễn Tri Hạ, liền quát mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không vào! Vừa về cái là liền cùng một đám không ra gì đua xe, ra cái thể thống gì chứ, con….”

...