Chương 3350


...

“Bố, con sai rồi, xin bố cho con thêm một cơ hội nữa, con chắc chắn sẽ làm việc cẩn thận” Trần Hiền luống cuống bò dậy, đáy mắt anh ta lóe lên một tiếng sáng, anh ta hơi nhếch khóe môi, giọng điệu cũng run run.

Sau một hồi yên lặng, Trân Hiền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Tuấn Tú, sau đó lùi vê sau hai bước, anh ta nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: “Bố, kế hoạch lúc trước bố đề cập với con, con chắc chắn sẽ cho bố một kết quả hài lòng”

“Được, vậy tao cho mày một cơ hội, trong hai ngày nữa tao muốn thấy được kết quả, nếu không thì….’ Trần Tuấn Tú liếc nhìn Trần Hiền, ông ta cười lạnh một tiếng rồi vung tay đi khỏi.

Mãi cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Trân Hiền xác định phòng làm việc không còn ai nữa thì mới khó chịu sửa lại cổ áo mình, anh ta xì cười một tiếng thản nhiên ngồi lên ghế, đôi mắt anh ta hơi lóe lên, đôi chân vắt lên bàn làm việc, một tay đỡ đầu, trên mặt anh ta hiện lên nụ cười, hiển nhiên tâm trạng đang rất tốt.

Đã nhiều năm như vậy. nếu Trần Tuấn Tú không hề xem anh ta là con trai vậy thì cũng không thể trách anh ta được, dù sao tính cách này của anh ta cũng được Trần Tuấn Tú dạy ra.

Bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành khá tốt, bây giờ tập đoàn Phước Sơn đã sắp sập đổ. Trần Hiền dùng tay chống đầu nhìn sắc trời đang dần tối lại bên ngoài cửa sổ, sớm muộn gì toàn bộ Hải Phòng đều sẽ cúi đầu dưới chân anh ta. Những kẻ trước đây từng coi thường anh ta, anh ta sẽ khiến bọn họ trả giá thật lớn, những đau khổ mà anh ta đã từng chịu, anh ta cũng sẽ trả lại từng chút một, không ai có thể ngăn được anh ta..

Sau khi trời tối, Tư Mộ Hàn lái xe vê hướng bến tàu, Liễu Tường Minh và toàn bộ người nhà họ Liễu đều đã chờ ở đó, lúc này ai nấy đều đang lo lắng vô cùng.

“Chủ tịch Tư đến rồi. Tôi coi như đã hoàn thành yêu cầu của cậu, cậu xem…

“Ông Liễu yên tâm, trước nay tôi luôn giữ lời, đây là thứ tôi đồng ý với ông và cả vé tàu.” Lấy từ trong xe ra hai chiếc vali đưa đến, sau đó đưa cả hai túi hồ sơ, Tư Mộ Hàn dựa người vào xe, hai tay ôm ngực.

Liễu Tường Minh vội vàng bước lên nhận lấy, ông ta cẩn thận kiểm tra lại đúng vật mình muốn không sai, sau đó đưa hợp đồng chuyển nhượng đã được ký tên từ trước cho Tư Mộ Hàn, cơ thể ông ta cũng đã thả lỏng hơn rất nhiều: “Chủ tịch Tư, những thứ cậu muốn tôi đã chuẩn bị xong hết, lần này coi như cậu cao tay, vì sự nhanh nhẹn dứt khoát của cậu nên tôi nhắc nhở cậu một câu, kẻ sau lưng TRần Tuấn Tú là người đứng đầu Hải Phòng, tôi đây cũng đã hết lời rồi, tạm biệt.

Vừa mới dứt lời, bóng dáng của ông ta đã nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Rõ ràng ông ta vừa đi vừa chống gậy, thế nhưng tốc độ di chuyển lại nhanh hơn người bình thường rất nhiều.

Lời nói của Liễu Tường Minh khiến sắc mặt của Tư Mộ Hàn trở nên nghiêm trọng. Quả nhiên dự đoán của anh không sai chút nào. Tuy nhiên làm sao Trần Tuấn Tú lại liên hệ được người đó, rồi làm thế nào lại có thể chuyển hết tài sản về dưới danh nghĩa của người đó. Hiện giờ vẫn chưa thể tìm ra được một chút manh mối nào của những vấn đề này.

Mọi chuyện thật sự không hề đơn giản như anh đã nghĩ.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện ở đây, Tư Mộ Hàn lập tức lái xe trở về. Chỉ cần nghĩ tới hiện giờ trong nhà đang có người chờ đợi mình quay về, trái tim anh liền trở nên ấm áp, giống như vừa mới uống một cốc nước sôi nóng bỏng.

Anh cố hết sức về nhà thật nhanh.

Khi anh bước vào phòng khách, Lâm Tiến Quân lập tức chạy tới đón: “Thưa chủ tịch, cô Nguyễn đã về rồi. Cô ấy nói đợi ngày khác hẹn gặp anh nói chuyện „ sau.

“bi từ lúc nào?” Vừa mới nghe thấy lời này của Lâm Tiến Quân, nụ cười trên môi Tư Mộ Hàn nhanh chóng tan biến. Anh lạnh lùng cởi áo khoác ngoài đưa cho anh ta, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt. Anh chợt dừng bước một lúc rồi mới đi vào bên trong.

“Trời còn chưa tối cô Nguyễn đã tỉnh lại rồi đi ngay. Cô ấy nói sợ người nhà lo lắng. Chúng tôi không thể ngăn cản được cho nên… Không giữ được cô lại.

Sắc mặt của Lâm Tiến Quân không được tốt cho lắm.

“Không sao. Có cho người đưa cô ấy về không?” Về nhà cũng tốt. Buổi sáng khi anh gặp được cô, có vẻ như cô đã gặp phải chuyện gì đó, bộ dạng ấm ức chạy thẳng vào vòng ôm của anh. Nếu bây giờ gặp lại anh có lẽ cô sẽ cảm thấy xấu hổ, để cô về nhà bình tĩnh lại cũng tốt.

“Xin chủ tịch yên tâm, tôi đã gọi tài xế đưa cô ấy về, hiện giờ đã về nhà an toàn rồi” Lâm Tiến Quân gật đầu đáp.

...