...
Tần Thủy San nói: “Lần trước quay đã xong rồi, còn lại có một chút, cũng không có phần của cô nữa, cô cũng nên chuẩn bị tiếp nhận kịch bản mới rồi.”
Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lát rồi nói: “Không được, tôi không có thời gian, tôi còn có chuyện khác.”
“Chuyện khác? Cô còn có chuyện khác à? Lần trước cô vội vội vàng vàng, vẫn chưa kết thúc cô liền đi, rốt cuộc cô quay lại là muốn làm gì thế?” Tần Thủy San giọng điệu đầy hiếu kì, giống như không có gì bất thường cả.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ rất nhanh liền phản ứng lại, Tần Thủy San hôm nay lại rảnh đến mức tìm cô để nói chuyện sao?
“Một chút chuyện riêng thôi, cô không cần quan tâm.” Nguyễn Tri Hạ lúc này thực sự không có thời gian để ứng phó với Tần Thủy San.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có phải là chuyện liên quan đến Tư Mộ Hàn phải không?” Tần Thủy San quả thực quá tò mò, cũng không để ý gì trực tiếp hỏi.
“Chuyện riêng.” Nguyễn Tri Hạ chỉ nói như vậy, không lộ thêm bất cứ câu nào nữa.
Tầ thủy San cũng hết cách, nói: “Được rồi, không nói thì thôi.”
Nghe có vẻ cô không vui lắm, Nguyễn Tri Hạ cũng không định nói thêm cái gì. Tính cách của Tần Thủy San thế nào cô rất rõ, cô ấy có chút nóng vội nhưng thường sẽ không thật sự tức giận.
Nguyễn Tri Hạ nói tạm biệt với cô xong, vừa đặt điện thoại xuống liền nghe thấy có người gõ cửa xe.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn, cư nhiên là Lưu Chiến Hằng.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Cô chỉ lại lái xe vào lề đường nghe cuộc điện thoại, lại có thể chạm mặt Lưu Chiến Hằng.
Anh ta đã đến gõ cửa xe, vậy thì cô cũng không thể giả vờ không nhìn thất, đành phải hạ cửa kính xuống, không nóng không lạnh hỏi: “Có chuyện?”
“Ừ.” Lưu Chiên Hằng đáp một tiếng, cũng không nói thêm là có chuyện gì.
Ý của anh ta rất rõ, muốn cô xuống xe nói chuyện.
Nguyễn Tri Hạ nói: “Lên xe đi.”
Lưu Chiến Hằng mở cửa xe ra, ngồi ở vị trí phó lái.
Lưu Chiến Hằng hít một hơi, sau đó mới hỏi: “Cô thực sự muốn nhờ Tạ Ngọc Nam giúp trong vụ kiện sao?”
“Không thì sao? Chẳng nhẽ bảo anh giúp tôi chắc.” Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Lưu Chiến Hằng thì tâm tình cực kì không tốt.
“Tôi có thể giúp cô tìm người khác.” Lưu Chiến Hằng nhíu mày, nói: “Tạ Ngọc Nam tuy cũng là tiến sĩ ngành luật, nhưng cậu ta chưa từng tham gia kiện tụng, kinh nghiệm ít, chuyện này đối với cậu ta chỉ như một trò chơi, cậu ta sẽ không tận lực giúp cô, cho dù có giúp, cũng không đủ năng lực.”
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng hỏi: “Ý của anh là, Tạ Ngọc Nam không có năng lực đó, nhưng anh lại có?”
“Tôi hiểu Tư Mộ Hàn, tôi biết làm như thế nào để đánh bại anh ta.” Lưu Chiến Hằng nói, ngữ khí lãnh đạm, một chút cũng không coi Tư Mộ Hàn là đối thủ.
Nguyễn Tri Hạ đánh giá anh ta: “Tôi và Tạ Ngọc Nam đã kí hợp đồng rồi, anh muốn tôi hủy hợp đồng sao?”
Lưu Chiến Hằng nghe ra sự không nhẫn nại của cô, liền nói: “Tri Hạ, đây không phải là trò chơi, cô nên rõ điều này.” . Truyện Teen Hay
“Lời này, anh giữ lại đi nói với Tạ Ngọc Nam đi. Nói thế nào thì anh ta cũng là con trai của cha nuôi anh, anh cũng nên gọi anh ấy một tiếng “anh”.” Nguyễn Tri Hạ cười, nói: “Xuống xe đi, nếu anh không xuống xe, vậy tôi lái xe vào thành phố đây.”
Nguyễn Tri Hạ vừa nói vừa khởi động xe.
Lưu Chiến Hằng nhìn cô, anh ta thật sự không xuống xe.
Anh ta không xuống xe, Nguyễn Tri Hạ cũng không đuổi anh ta, vừa lái xe vừa gọi điện cho Tạ Ngọc Nam.
“Hôm nay anh vất vả rồi, tôi mời anh ăn cơm.”
Tạ Ngọc Nam cũng không khách khí: “Kim Hải sao?”
“Tùy anh, đều được.”
...