...
“Có liên quan gì với mẹ anh thế? Em có thể đi theo anh được không?” Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ một hồi cũng không thể nghĩ ra được giữa họ có sự liên quan gì, cô ngơ ngác hỏi, đầu óc còn chưa kịp phản ứng lại, vẻ mặt vẫn còn có chút ngây ngốc.
“Anh sẽ đưa em cùng đến đó. Em nghe chuyện thì không có vấn đề gì cả, nhưng nhớ không được nói chuyện, biết chưa?” Tư Mộ Hàn đụng nhẹ vào chóp mũi của cô gái nhỏ, thấy nước mắt của cô đã ngừng rơi, anh thở phào nhẹ nhõm.
Đêm hôm qua cả hai người bọn họ không được nghỉ ngơi tốt, chuyện này nói ra khiến Nguyễn Tri Hạ đã thoải mái được phần nào, cô tựa vào cánh tay của Tư Mộ Hàn, trong chốc lát liền ngủ thiếp đi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, xem ra vừa nãy khóc lóc cũng khiến cô rất mệt rồi.
Tư Mộ Hàn ôm lấy cô gái nhỏ của mình, anh ngả người ra, điều chỉnh cánh tay một chút để cô nằm thoải mái hơn rồi cũng dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lát.
Trong lòng hai người đều đang có những tâm tư riêng. Không bao lâu sau thì xe dừng lại, Tư Mộ Hàn mở mắt ra, Nguyễn Tri Hạ cũng đã tỉnh dậy, cô buồn ngủ ngáp dài một cái, dụi dụi người vào cánh tay anh rồi lười biếng vươn vai, cô đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.
“Chủ tịch, đến nơi rồi. Các thành viên của gia tộc Húc Nhật đã đến, họ hỏi ngài khi nào thì tới.” Giọng nói của Trần Bắc vang lên sau tấm chắn, Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng chải gọn gàng lại mái tóc của mình rồi ngồi ngay ngắn sang một bên.
Tư Mộ Hàn chỉnh lại quần áo, mở cửa xe bước xuống rồi đi vòng sang bên kia mở cửa cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ căng thẳng đưa tay ra cho anh nắm, cô ho nhẹ một cái rồi bước xuống, đưa mắt quan sát xung quanh một vòng.
Thật sự thì nơi này hẻo lánh và có phần đáng sợ, ngoại trừ ngôi nhà không biết là kho hàng hay nhà ở trước mặt thì nhìn xung quanh đây không còn tòa nhà nào khác nữa, thậm chí để đến đây cũng chỉ có duy nhất con đường này.
Nhìn một hồi, cô có chút không tự nhiên bước tới phía sau Tư Mộ Hàn, rón rén ghé vào tai anh nói nhỏ: “Sao lại hẹn gặp ở một nơi xa xôi như vậy, lỡ bọn họ lừa gạt thì sao?”
“Không sao, cứ đi theo anh là được, anh sẽ bảo vệ em.” Tư Mộ Hàn mỉm cười, dẫn theo Nguyễn Tri Hạ và Trần Bắc cùng đi vào bên trong. Hai người đứng ở cửa phòng dáng vẻ rất nhã nhặn, bọn họ khom người đẩy cửa ra.
Ở phía trong không gian rất lớn, thoạt nhìn ngôi nhà trông giống như một kho hàng nhưng bên trong lại có thể ở được, ngôi nhà chỉ có một tầng và diện tích khá rộng, một phần mái che được làm bằng kính trong suốt, lúc này đang là buổi trưa, những tia nắng mặt trời đang chiếu xuống khiến ngôi nhà đẹp đến không ngờ.
“Tư Mộ Hàn, cậu quả là một người thẳng thắn, nếu đã tới đây chắc hẳn cậu cũng đã tự đi điều tra một chút rồi nhỉ?” Người đang nói là một ông lão tầm khoảng hơn bảy mươi tuổi, nhưng giọng nói của ông ta vẫn sang sảng đầy khỏe khoắn, rõ ràng là một người không dễ đụng vào.
“Rốt cuộc mẹ tôi và người đứng đầu gia tộc Húc Nhật đời trước có quan hệ gì? Tại sao bà ấy phải trốn đến Hải Phòng rồi gặp bố tôi?” Tư Mộ Hàn cảm thấy người đang đứng trước mặt anh có chút xa lạ. Mặc dù chưa đích thân gặp mặt tất cả các thành viên của gia tộc Húc Nhật nhưng anh đã xem hết các bức ảnh do ông ngoại đưa cho. Thế nhưng anh không hề có ấn tượng gì về người này. Có thể ông ta không phải là thành viên của gia tộc Húc Nhật, cũng có thể là ông ta đã bị xóa tên khỏi gia tộc. Nhưng làm sao một người bị xóa tên lại có thể đại diện cho cả gia tộc Húc Nhật để ngồi ở đây?
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, mọi người nếu có hứng thú thì nghe lão già này từ từ nói.”
Ông lão không muốn làm cho Tư Mộ Hàn khó xử, từ khi mọi người bước vào đến giờ ông ta vẫn chưa nở một nụ cười nào, nhưng ông ta lại có một loại tình cảm nào đó khiến cho Tư Mộ Hàn có chút khó chịu. Ngoại trừ Nguyễn Tri Hạ ra, anh không dễ dàng chấp nhận tình cảm của ai khác.
Anh hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Vậy thì nói ngắn gọn, tôi không có thời gian ở chỗ này để nghe những lời vô ích!”
...