...
Thẩm Lệ ném gối ôm trong tay đi: “Em cảm thấy không công bằng lắm, có phải Đào Triển Minh biết Cố Mãn Mãn là vợ chưa cưới của anh ta không?”
Xem thái độ của Đào Triển Minh với Cố Mãn Mãn, có thể nhìn tra được anh ta quen Cố Mãn Mãn.
Nhưng Cố Mãn Mãn lại hoàn toàn không biết gì về thân phận của Đào Triển Minh, hoàn toàn mờ mịt.
“Nếu Đào Triển Minh muốn biết, tuỳ tiện điều tra một chút là được.” Cố Tri Dân nói: “Thật ra việc đính hôn của bọn họ là người lớn hai bên xác định, hoàn toàn chưa từng gặp nhau, anh cũng nhìn theo con đường trưởng thành của Mãn Mãn, cho dù muốn hôn nhân thương nghiệp, cũng không thể tuỳ tiện tìm một thằng công tử bột được.”
“Con gái của nhà họ Cố các anh còn cần hôn nhân thương nghiệp ư?” Thẩm Lệ cười như không cười nhìn Cố Tri Dân.
Nhà họ Cố cũng xem như một gốc đại thụ ăn sâu bén rễ ở thành phố Hà Dương, con đường bọn họ đi cũng không giống với nhà họ Tư, như nền tảng cũng rất vững.
“Em biết đấy, ông nội anh là lập nghiệp từ xã hội đen, sau khi ba anh cưới mẹ anh thì rửa tay gác kiếm, tiêu tốn mười mấy năm rửa sạch sản nghiệp của nhà họ Cố, thật ra nhà họ Cố cũng không vững chắc như trong tưởng tượng.”
Giọng điệu của Cố Tri Dân trở nên nặng nề hơn, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ mím môi: “Vì sao liên hôn phải để con gái đi? Sao đàn ông các anh không đi đi?”
Thẩm Lệ thầm thấy không công bằng vì Cố Mãn Mãn.
Cố Mãn Mãn ngốc nghếch, lại ngây thơ, nhưng thật ra cô ấy cũng sống rất rõ ràng.
Lúc trước cô ấy nói với Thẩm Lệ, cô ấy cảm thấy chồng chưa cưới kia lớn tuổi rồi, cô ấy không thích ông chú già, thật ra chỉ là giả vờ mượn cớ mà thôi.
Có lẽ lý do gốc rễ của chuyện Cố Mãn Mãn đào hôn là vì không thích hôn nhân thương nghiệp.
Không phải cô ấy chê người kia lớn tuổi, cô ấy chỉ không muốn cuộc hôn nhân của mình chỉ là một giao dịch thôi.
Mà theo thái độ của Cố Tri Dân, dường như anh cũng không cảm thấy hôn nhân thương nghiệp có vấn đề gì.
Cố Tri Dân còn thật sự rũ mắt suy nghĩ.
Thẩm Lệ từ từ ngồi ngay ngắn lại, đừng nói tên đàn ông chết tiệt này thật sự muốn đi làm đám cưới thương nghiệp gì đó nhé.
Lúc này, Cố Tri Dân quay đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt nặng nề, lời nói ra cũng khiến người ta hoảng sợ: “Nếu anh là phụ nữ thì anh đã lấy Đình Kiên rồi, làm gì còn đến lượt Tri Hạ chứ.”
Thẩm Lệ đá anh một cước: “Anh là đàn ông cũng có thể bẻ cong anh ta mà!”
Cố Tri Dân cười “hì hì”: “Không phải là vì có em hay sao? Nếu không có em, Tri Hạ hoàn toàn không có cơ hội.”
Cố Tri Dân nói xong còn cực kỳ lẳng lơ vén tóc mình.
“Vậy em đúng là làm lỡ anh rồi.” Thẩm Lệ “xì” một tiếng.
Cố Tri Dân mặt dày mày dạn sáp đến gần, lại bị Thẩm Lệ đẩy ra: “Anh có thể đi rồi, trở về nhà anh cho tiêu hoá đi, đừng có ở đây làm phiền em.”
“Được thôi.” Cố Tri Dân đứng dậy, đi thẳng ra ngoài cửa.
Đến cửa rồi, anh còn quay đầu cười với Thẩm Lệ: “Sáng ngày mai cùng ăn bữa sáng nhé?”
...