...
“Tri Hạ, chúng ta đi thôi.” Thẩm Lệ hừ một tiếng, tự đẩy xe về phòng bệnh của mình.
Nguyễn Tri Hạ thấy thế, đưa tay ra giúp cô ấy đẩy xe đi về phòng bệnh.
Cô chú ý thấy Tư Nguyễn vừa đi vừa quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ cúi đầu ghé vào mặt Tư Nguyễn khẽ hỏi: “Sao thế? Con muốn đi đến chỗ ba sao?”
Tư Nguyễn lắc đầu, lông mày hơi nhíu chặt, tay nhỏ vịn lên xe đẩy của Thẩm Lệ, đi theo mọi người trở về phòng bệnh, thoạt nhìn giống như một cô nhóc có tâm sự nặng nề.
Sau khi vào phòng bệnh Nguyễn Tri Hạ để Tư Nguyễn ngồi xuống trước, sau đó mở hộp canh và thức ăn ra.
Thẩm Lệ ở bên cạnh trêu Tư Nguyễn, nhưng Tư Nguyễn dường như không vui lắm, cũng không để ý tới cô ấy.
Thẩm Lệ nhỏ giọng hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Tư Nguyễn sao thế?”
Nguyễn Tri Hạ cũng chú ý tới sự khác thường của Tư Nguyễn, cô hơi nhìn Tư Nguyễn, nói với Thẩm Lệ: “Cậu ăn trước đi, ăn xong rồi tớ sẽ dẫn Hạ Hạ về trước.”
Thừa lúc Thẩm Lệ ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ đến ngồi trước mặt Tư Nguyễn, cúi đầu hỏi cô bé: “Con sao thế?”
Tư Nguyễn bĩu môi, nhưng không nói lời nào.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay ôm cô bé.
Đợi sau khi Thẩm Lệ cơm nước xong xuôi, Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Nguyễn rời đi.
Trên đường trở về, Tư Nguyễn ngủ trên xe.
Đến dưới lầu, Nguyễn Tri Hạ bế Tư Nguyễn lên lầu, qua mấy tháng nữa sẽ tới sinh nhật bốn tuổi của Tư Nguyễn. Bây giờ cô bé cũng hơn ba mươi cân, sắp bốn mươi cân rồi. Nguyễn Tri Hạ bế cô bé đến cửa nhà đã mệt muốn bở hơi tai, đầu đầy mồ hôi.
Sau khi mở cửa vào nhà lúc Nguyễn Tri Hạ để cô bé nằm trên sô-pha, cô bé liền hoảng hốt tỉnh lại, nũng nịu kêu một tiếng: “Mẹ…”
“Tỉnh rồi? Con đi rửa mặt rồi ngủ tiếp.” Nguyễn Tri Hạ thấy cô bé đã tỉnh thì kéo cô bé lên: “Con tự đi có được không?”
Tư Nguyễn dụi mắt, được Nguyễn Tri Hạ dắt đi phòng tắm.
Lúc Nguyễn Tri Hạ rửa mặt cho cô bé, cô bé lắc đầu nói: “Ba và dì Tô ở cạnh nhau.”
“Hả?” Nhất thời Nguyễn Tri Hạ không nghe rõ, cô hơi dừng lại một chút mới phản ứng được Tư Nguyễn nói gì
“Dì Tô” đương nhiên là nói Tô Miên.
Nguyễn Tri Hạ rửa mặt rồi rửa tay cho cô bé.
Tư Nguyễn ngửa đầu nhìn: “Tại sao ba không ở cùng với mẹ?”
Nguyễn Tri Hạ choáng váng, lúc nãy ở bệnh viện Tư Nguyễn luôn không vui là bởi vì chuyện này sao?
Nguyễn Tri Hạ dừng hẳn động tác tay, cô khẽ nói: “Không có ai nhất định phải ở bên ai, mà ba và mẹ không muốn ở bên nhau nữa, vì vậy ba con sẽ ở bên cạnh dì Tô.”
Tư Nguyễn cũng không biết nghe có hiểu lời Nguyễn Tri Hạ nói không, nhưng lúc cô lau mặt cho Tư Nguyễn, Tư Nguyễn lại lên tiếng: “Vậy mẹ muốn ở cạnh chú Ngọc Nam sao?”
“A?” Lần này, Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn sửng sốt: “Con… Tại sao con cảm thấy mẹ sẽ ở chung với chú Ngọc Nam?”
Tư Nguyễn không chút nghĩ ngợi nói: “Bởi chú ấy đẹp trai.”
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc, không còn lời nào để nói.
Cô cảm thấy, Tư Nguyễn rất có thể biết hết rồi, chỉ có điều cô bé không biết diễn tả thế nào mà thôi.
Chính vì Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Tư Nguyễn có thể hiểu rõ những chuyện này, vì vậy cô quyết định không tiếp tục đề tài này với Tư Nguyễn nữa.
Sự chú ý của đứa bé rất dễ dàng bị dời đi.
Chỉ có điều, lúc đưa Tư Nguyễn về phòng ngủ, Nguyễn Tri Hạ lại bị câu hỏi của cô bé làm khó.
“Mẹ, mẹ không cảm thấy chú Ngọc Nam đẹp trai sao?”
Nhìn đôi mắt to trong veo của Tư Nguyễn, Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười: “Con nói chú ấy đẹp trai thì đẹp trai, được rồi, ngủ mau đi.”
...