...
Đường đến lâu đài xa xôi, phải ngồi xe tận hai tiếng đồng hồ mới tới nơi, cửa xe mở ra, đập vào mắt anh ấy là một tòa thành có diện tích tương đối lớn. So sánh với tòa thành Tư Mộ Hàn thì đây mới được coi là lâu đài cổ chân chính, bên trái cách đó không xa chính là một vườn hoa rộng lớn, từ cổng đi mười phút mới đến cửa ở lầu chính.
Sắc mặt Nguyễn Kiến Định chán nản, sau khi xuống xe liền nhìn thấy Linh Đan đang đứng chờ ở cửa, anh ấy lập tức đi theo phía sau cô ấy.
“Rốt cuộc tình huống cụ thể là như thế nào?” Lúc ở trên máy bay Nguyễn Kiến Định đã hỏi câu này rất nhiều lần rồi, nhưng Linh Đan cứ luôn ậm ờ không rõ ràng, sau mười tiếng đồng hồ đến khi tới đây, anh vẫn không có hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
“Ngài Công tước bị tập kích, kết luận sơ bộ của chúng tôi là do gia tộc Húc Nhật động tay động chân, nhưng không điều tra ra chỗ nào có vấn đề cả. Bây giờ công tước còn đang hôn mê, bác sĩ nói nếu như trong vòng ba ngày vẫn chưa tỉnh lại thì có khả năng là cả đời này sẽ…”
Vừa đi vừa nói chuyện, sắc mặt của Linh Đan cũng rất khó coi, đến giờ vẫn còn trắng bệch, Nguyễn Kiến Định muốn chửi lắm rồi, nhưng nhìn bộ dạng của cô, cuối cùng anh ấy cũng không thể nói ra, trầm mặc đi bên cạnh cô ấy: “Chuyện lúc đó là như thế nào, cô nói thật cặn kẽ cho tôi nghe xem nào.”
“Thật xin lỗi cậu chủ, lúc sự việc xảy ra tôi cũng không có mặt ở hiện trường, tôi đã xem camera rồi, tình huống lúc đó rất hỗn loạn, thậm chí là tôi không nhìn thấy làm sao mà ngài Công tước gặp chuyện, việc này mấy tên vệ sĩ không ai có thể kể rõ được, tóm lại đây là chuyện rất phiền toái, cũng khiến người ta đau đầu!” Nói tới việc này, hai người đã đi tới cửa phòng.
Linh Đan theo thói quen gõ cửa rồi mới đẩy cửa đi vào, trong phòng toàn là mùi nước khử trùng và thuốc, khuôn mặt của Công tước Otto trắng bệch nằm trên giường, trên người ông ta cắm vài đầu cái ống, máy móc ở bên cạnh giường có chút đáng sợ.
Nguyễn Kiến Định chậm rãi đi vào, anh ấy kéo bức màn trong phòng ra, mở cửa sổ ra để cái mùi khó chịu trong phòng bay mất, sau đó anh ấy mới ngồi xuống bên cạnh giường, cúi người nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Ông ngoại, con tới thăm ông đây!”
Xảy ra chuyện như vậy là điều ngoài ý muốn, ai cũng không ngờ được Giang Húc Đông lại lớn gan như thế, dám sai người đến hãm hại Công tước Otto, dù sao gia tộc Otto đã thống trị Châu Âu mấy trăm năm rồi, không thể thay đổi quan niệm đã bám rễ sâu được.
“Để chúng tôi điều tra đi, tôi mặc kệ các người dùng cách gì, trong vòng 3 ngày tôi nhất định phải nhìn thấy người đã ám sát ông ngoại, còn phải đi điều tra Giang Húc Đông nữa, đầu tiên là nói với tôi những việc mấy ngày nay của gia tộc Húc Nhật.”
Nếu chuyện này là do Giang Húc Đông làm, sau khi biết kế hoạch thành công tất nhiên sẽ có những hành động khác, Nguyễn Kiến Định hừ lạnh một tiếng, lúc trước là ông ngoại luôn miệng bắt anh ấy không được ra tay, chỉ là ông muốn tự mình làm mà thôi, bây giờ thì…
Là do anh ấy không quyết đoán, nếu lúc trước anh ấy đồng ý thì giờ ông ngoại cũng sẽ không xảy ra chuyện, không phải chịu đau khổ như thế.
“Ngài yên tâm, đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, nếu có tin tức sẽ lập tức mang tới.”
Linh Đan vẫn đứng ở phía sau anh ấy, nhìn Công tước Otto đang nằm ở trên giường, trong lòng cô ấy cũng không dễ chịu nên đã sai người đi đã điều tra trước rồi.
“Gọi thêm mấy người nữa trông chừng Abel và Yaren đi.” Anh nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này rất lạ, Nguyễn Kiến Định suy tư hồi lâu mà vẫn cảm thấy có chút không đúng mà, coi như là Giang Húc Đông phát triển thế lực lớn mạnh nhưng khi đối đầu với gia tộc Otto thì hẳn là không đánh lại.
Bình thường đừng nói là ám sát, mà ngay cả muốn gây náo loạn trong gia tộc Otto cũng không có khả năng làm được, trừ khi chuyện này không phải do một tay ông ta làm, mà là có người ở trong hỗ trợ, nếu không thì Giang Húc Đông không thể hành động dễ dàng như thế được.
“Vâng, giờ tôi sẽ đi làm ngay, nhưng cậu chủ à, tạm thời bây giờ gia tộc không có chủ nhân. Tuy chúng ta đã nhanh chóng chặn tin tức rồi nhưng vẫn bị vài người cố ý nói ra ngoài…” Một gia tộc dần dần sụp đổ nhất định là bắt đầu từ bên trong gia tộc ấy.
Không có người đáng tin cậy không phải là chuyện tốt, không biết khi nào ông ngoại mới có thể tỉnh lại. Nguyễn Kiến Định giúp ông ta chỉnh chăn, sau đó anh ấy đứng dậy quay người đi ra ngoài: “Đầu tiên là bắt những người gây chuyện lại, những chuyện khác tạm thời chờ thời cơ hành động đi.”
...