...
Con gái bây giờ, sức chiến đấu đúng là không thể khinh thường.
Hai người còn chưa lấy lời khai xong, Tư Mộ Hàn và Cố Tri Dân đã tới.
Cố Tri Dân hình như là vội vàng chạy tới, tóc rất loạn, mặc áo khoác trên người, bên trong là áo len cao cổ, một bên cổ áo bị cuộn vào.
Anh ta trực tiếp chạy đến trước mặt Thẩm Lệ, lo lắng hỏi: “Thẩm Tiểu Lệ, em không sao chứ!”
Thẩm Lệ sửa giọng đáng yêu nói: “Không sao… Chỉ là cảm thấy rất đáng sợ…”
Cả người Nguyễn Tri Hạ run lên, tuy đã từng nghe qua Thẩm Lệ nói chuyện bằng cái giọng này, cô vẫn cảm thấy toàn thân đều đang nổi da gà.
Hết lần này tới lần khác Cố Tri Dân vẫn tin là thật: “Đừng sợ đừng sợ, anh giúp em giết chết bọn họ.”
Cảnh sát lên tiếng: “Đây là đồn cảnh sát.”
Thẩm Lệ quay đầu nhìn về phía cảnh sát, yếu đuối nói: “Chúng tôi thật sự không có đánh bọn họ, là bọn họ tự ngã đó.”
“Đúng vậy, hai đứa con gái bọn tôi, làm sao có thể đánh họ thành như vậy được, huống chi chân của tôi còn bị như vậy…” Nguyễn Tri Hạ nói với vẻ thành thật, vậy mà cảnh sát lại thật sự tin.
Cảnh sát trẻ tuổi làm công việc ghi chép có ít kinh nghiệm, Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ giả vờ vô tội đáng thương là họ đã nửa tin nửa ngờ, khó mà tin được hai cô gái nhìn mảnh mai yếu đuối như họ sẽ đánh hai người đàn ông kia đến mức mặt mũi bầm dập.
Cảnh sát tuy có nghi ngờ nhưng cho dù trong lòng hiểu rõ thật sự là Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ đánh, chuyện như thế này cũng sẽ không nói toạc ra được, dù sao họ cũng rất hận loại người làm việc phạm pháp này.
Có rất nhiều chuyện không phải cứ nói lý lẽ là có thể nói rõ ràng được, có thể ra tay khiến người có tâm tư xấu xa phải nhớ lâu cũng không tệ.
Hai người đàn ông bị đánh kia tất nhiên là không cam lòng.
Một trong hai người này lên tiếng nói: “Cảnh sát, thật sự chính là cô ta đánh tôi! Tôi xin thề với trời!”
Cảnh sát làm vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Có chứng cớ không?”
Câu hỏi này hơi khó.
Cửa phòng vệ sinh nữ có máy quay an ninh nhưng mà bên trong không có, người thuê bọn họ chụp Thẩm Lệ lại còn giải tán tất cả mọi người đi chỗ khác để đảm bảo thành công, giờ bảo bọn họ đi đâu tìm chứng cớ?
Gã đàn ông kia bất mãn nói: “Chứng cớ thì đương nhiên là cần cảnh sát các anh đi điều tra chứ!”
Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nhìn về phía người đó nói với giọng điệu nghiêm túc: “Các anh có thể khởi kiện chúng tôi.”
Gã đàn ông kia lập tức trừng mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ một cái, không nói nữa.
Vụ án nhỏ thế này mà đi kiện, không nói đến tốn tiền tốn công sức, cuối cùng cho dù có thắng kiện cũng không có bao nhiêu tiền, huống chi bọn họ chỉ là nhận tiền để làm việc, cũng không muốn kiếm chuyện vào người.
Cuối cùng hai người chụp lén Thẩm Lệ đó không chỉ bị Thẩm Lệ và Nguyễn Tri Hạ đánh cho bầm dập mặt mũi, còn phải bị tạm giam ở đồn cảnh sát nửa tháng.
…
Tư Mộ Hàn đến cùng Cố Tri Dân, lúc Cố Tri Dân nói thì anh vẫn không lên tiếng.
Lúc ra ngoài Nguyễn Tri Hạ đi ngang qua trước mặt anh thì bất ngờ bị anh giữ chặt cánh tay.
Nguyễn Tri Hạ muốn thử rút cánh tay ra nhưng lại không thành công. Cô thiếu kiên nhẫn ngẩng đầu lên nhìn anh, đang định mở miệng nói thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tư Mộ Hàn vang lên: “Không sao?”
Tối qua hai người chia tay trong lúc không vui vẻ, sắc mặt Nguyễn Tri Hạ cũng không tốt: “Anh nghĩ tôi có chuyện gì? Buông tay ra!”
Phiền nhất là người đàn ông này cứ động một chút là lại kéo cô không buông tay.
Khi thích một người thì cho dù nhìn bộ dạng ngoáy mũi của anh ta cũng thấy vô cùng đẹp, nhưng khi không ưa anh ta thì chỉ nhìn thấy anh ta thôi cũng cảm thấy chướng mắt.
Con ngươi của Tư Mộ Hàn lập tức hơi co lại, cảm xúc trong mắt phức tạp đến mức khó có thể phân biệt được.
...