...
“Tiểu thư Ly, thân thể của vị Nguyễn Tri Hạ này ngoại trừ có chút yếu ớt ra, những cái khác không có vấn đề gì.”
Nhận được câu trả lời của bác sĩ, Ly đưa tay ra hiệu bọn họ có thể ra ngoài.
Bác sĩ y tá và thuộc hạ của cô đều lui xuống đi ra.
“Nguyễn Tri Hạ, tôi biết hiện tại tâm tình cô thế nào, nhưng người chết không thể hồi sinh, xin chia buồn với cô.” Ngữ khí của Ly vô cùng lạnh nhạt.
Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn không có biểu tình gì, trên mặt cuối cùng có chút dao động, cổ họng khàn khàn hỏi: “Ai chết?”
Trước đó cô ở biệt thự bị chìm trong một trận khói lửa, cổ họng cũng có chút khói độc ngấm vào, nói chuyện một lát cũng có chút khó khăn, âm thanh khàn khàm, không giống lúc trước dễ nghe.
Tinh thần Ly nhìn ra có chút thương xót: “Đối mặt với hiện thực đi, Tư Hạ chết rồi.”
Nguyễn Tri Hạ có một đôi mắt rất đẹp, mắt mèo rất hiếm thấy, bình thường mang vẻ ôn nhu sáng láng, lúc cười lên nhìn rất chói loá, rất động lòng người.
Mà lúc này, mắt cô như thể đôi mắt mèo đang mở, trong trẻo gợn sóng nhìn Ly.
Ý lạnh dưới mắt cô, sâu sắc giống như một khắc sau là chảy ra.
Ly cũng tính người là đã gặp qua cảnh lớn, lúc này chăm chú nhìn Nguyễn Tri Hạ này trong trẻo gợn sóng, đột nhiên cảm thấy có chút phát lạnh.
Cô xem Nguyễn Tri Hạ thành kẻ địch ảo, mặc dù lúc này đáy lòng cô có chút đồng tình với Nguyễn Tri Hạ, nhưng cũng không muốn thừa nhận cô vừa rồi đột nhiên bị Nguyễn Tri Hạ nhìn có chút khiếp sợ.
Ly không tự chủ mà hất cầm một cái mặt không biểu cảm nói: “Thi thể đã tìm được rồi, đã qua giám định, cùng với DNA của Tư Hạ trùng khớp, cô cũng không cần ở trong lòng nảy sinh hy vọng, tôi nói đều là sự thật.”
Nét dao động rất nhẹ trên gương mặt của Nguyễn Tri Hạ cũng biến mất không thấy nữa.
Như thể cô giống như không nghe thấy lời của Ly nói, xoay đầu nhìn bó hoa của bệnh viện đặt ở đầu giường.
Đó là bó hoa bách hợp tươi khiết, lúc hít sâu còn ngửi thấy hương thơm của hoa bách hợp. Kế bên là một bộ bình hoa thủy tinh.
Tầm mắt của Nguyễn Tri Hạ kiên định rơi trên bình hoa thủy tinh kia.
Ly đem một loạt phản ứng của Nguyễn Tri Hạ đặt dưới mắt, nhìn nhìn bình hoa, lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, thử thăm dò gọi một tiếng: “Nguyễn Tri Hạ?”
Không phải kích động đến ngốc rồi chứ?
Chỉ có điều, cô quả thật không cảm thấy Nguyễn Tri Hạ như vậy không chịu nổi kích động.
Người phụ nữ này ngoài nhu trong cương, không giống như yếu ớt đến vậy.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn bình hoa một hồi, thì tự tay cầm bình hoa, cầm đến truớc mặt, đặt ở trên chăn.
Cô cuối đầu nhìn hoa bách hợp, như thể giống như đang nhìn vật quý hiếm nào đó, mắt cũng không dời một lúc.
Qua mấy giây, cô cũng không quay đầu, không cảm xúc gì nhẹ nhàng hỏi: “Cô mới vừa nói gì?”
Ly vốn dĩ dự định nói hết lời mới đi,nhưng lúc này dáng vẻ của Nguyễn Tri Hạ, khiến đáy lòng cô hoài nghi cực kỳ, miễn cưỡng ở lại xem Nguyễn Tri Hạ sẽ thế nào.
Phản ứng của Nguyễn Tri Hạ quá cổ quái, cũng quá bình tĩnh.
Cũng có thể là cái chết của Tư Hạ, đối với cô là một đả kích quá lớn.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên hỏi, Ly cũng không hề để ý lại nhắc một lần nữa.
“Con gái cô chết rồi, hiện tại biệt thự đã chìm trong lửa lớn. Bên trong có thi thể bị cháy rụi của một đứa nhỏ, đã kiểm tra qua, DNA trên cơ thể đứa trẻ đó chính là con của cô, cô bây giờ…”
Sau cùng “Nghe rõ chưa?” Có mấy cái từ còn chưa nói ra, Ly bất thình lình dùng tay đỡ lấy bình hoa đang bay qua.
Lưc đạo ném bình hoa rất mạnh, tuy rằng tay Ly đã ngăn được, nhưng tay cô bị mãnh vỡ của bình hoa làm đau, đau đến nổi có chút ngứa ran.
Ly dùng lực vung tay, phẫn nộ hừng hực nói: “Nguyễn Tri Hạ! Cô điên rồi sao!”
Cô cảm thấy Nguyễn Tri Hạ thật sự là bị kích thích đến điên rồi, cư nhiên lại lấy bình hoa ném cô.
...