...
Tư Mộ Hàn nhìn chằm chằm anh ta: “Quả thật là mười năm không muộn, nhưng anh có nghĩ tới hay không, thời gian càng dài, không riêng gì bọn họ, mà ngay cả chính chúng ta cũng sẽ quên mất, quên mất chuyện hiện tại Hạ Hạ đã phải chịu đựng những đau khổ này, quên mất chúng ta đã từng có loại tâm trạng muốn báo thù!”
Nguyễn Kiến Định nhìn anh ửng đỏ hốc mắt, hơi sửng sốt, tim giống như bị kim đâm, quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của Nguyễn Tri Hạ, trong chớp mắt đau lòng không thôi, tựa như bị dao đâm. Hai tay đặt lên cửa kính khẽ gọi: “Tri Hạ.” . Truyện Mỹ Thực
Tư Mộ Hàn: “…”
Anh không muốn Nguyễn Tri Hạ chịu khổ, nếu chuyện này phát sinh trên người anh, thì anh có thể chịu đựng, có thể chờ đợi, nhưng anh lại không muốn Hạ Hạ đợi, không muốn cô gái nhỏ của anh phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.
Trên đời này, người thật lòng yêu anh mà không có mục đích gì, cũng chỉ có cô gái nhỏ của anh mà thôi…
Tư Mộ Hàn cúi đầu, quật cường nói: “Tôi sẽ tự nghĩ biện pháp, bất luận thế nào, tôi nhất định cũng bắt Vũ Nguyên Hải phải trả giá đắt.”
Anh không cần bất cứ kẻ nào trợ giúp, cho dù đối phương mạnh đến mức anh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn, thì anh cũng có thể tự tìm ra biện pháp báo thù.
Nguyễn Kiến Định thở dài, quay đầu đẩy xe lăn của anh đến đối diện với Nguyễn Tri Hạ: “Chuyện này cứ để Tri Hạ tự mình quyết định đi, con bé sẽ không hy vọng nhìn thấy cậu vì báo thù mà tự đặt mình vào nguy hiểm, Tư Mộ Hàn, tốt xấu gì cậu cũng nên vì Tri Hạ mà suy nghĩ một chút.”
Vừa lúc Tư Mộ Hàn muốn phản bác, trong nháy mắt ngẩng đầu đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ chậm rãi mở hai mắt, trên mặt còn mang theo nụ cười yếu ớt.
Trong phút chốc đầu óc anh trở nên trống rỗng, Tư Mộ Hàn há to miệng, không để ý bản thân đang ngồi xe lăn, một chân chống dậy mở cửa phòng bệnh xông vào.
Nguyễn Kiến Định nhất thời không kịp phản ứng, để mặc cho anh không màng nguy hiểm xoay người chạy đi dưới mí mắt mình, anh ta đứng hình hai giây, sau đó nhìn thấy đôi mắt đen bóng của Nguyễn Tri Hạ chớp chớp mới theo sát đi vào.
Tư Mộ Hàn ghé vào trên giường bệnh, cong môi cười với cô: “Đã thấy khá hơn chút nào chưa, có chỗ nào không thoải mái không?”
Nhìn thấy cô tỉnh lại, tất cả bi thương và không cam lòng trước đó đều bay biến đi mất, trong mắt chỉ còn lại cô gái nhỏ của anh. Tư Mộ Hàn thấp thỏm vươn tay, cẩn thận từng li từng tí chạm vào mặt cô, giống như để xác nhận người trước mặt rốt cuộc có phải thật hay không.
“Tỉnh lại cảm thấy rất tốt, chỉ có hơi mệt và đói mà thôi.” Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, gương mặt trắng nõn ở trên tay Tư Mộ Hàn cọ xát, híp mắt giống như con mèo nhỏ vừa mới ngủ dậy, khiến người ta yêu thương.
“Chờ bác sĩ kiểm tra xong rồi chúng ta ăn nhé, anh sẽ bảo đầu bếp nấu món cháo mà em thích nhất.” Trên mặt Tư Mộ Hàn không hề có một chút ý cười nào. Nhìn mặt anh cứng ngắc vậy thôi chứ trong lòng đã sớm mềm thành vũng nước rồi. Nhất là khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ gật đầu, điệu bộ khéo léo thể hiện cho dù anh nói cái gì em cũng sẽ đồng ý, càng làm anh quân lính tan rã.
“Bác sĩ tới rồi, Mộ Hàn, chú ý chân mình chút đi.” Nguyễn Kiến Định im lặng đẩy xe lăn đi đến.
Lúc anh ta vừa đi được một nửa đã trông thấy người nào đó tung tăng xông vào phòng trước rồi, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, lát sau mới nhớ thì ra xe lăn không có ở đây, quay trở về đẩy xe lăn của người nào đó vào, vậy mà bây giờ còn không ai đếm xỉa tới, thật đúng là đầu đau tim cũng đau.
Ở trước mặt người yêu, ngoan ngoãn nghe lời mới là lựa chọn chính xác, mặc dù hiện tại Tư Mộ Hàn hoàn toàn không muốn ngồi về xe lăn, nhưng khi đối diện với ánh mắt thẳng tắp của Nguyễn Tri Hạ, anh chỉ có thể ho nhẹ một tiếng rồi ngồi lui ra sau một chút nhường chỗ cho bác sĩ.
Lão bác sĩ dẫn Vũ Nguyên Hải và một đám bác sĩ trong viện tiến đến, mang theo một đống dụng cụ vây quanh Nguyễn Tri Hạ gần nửa giờ, sau đó từng người mới đi ra ngoài, người nào cũng đều cau mày, điệu bộ cho thấy kết quả dường như không được tốt lắm. Tư Mộ Hàn căng thẳng trong lòng, mím môi đi theo.
...