Chương 4113


...

Chương 4113:

Mọi người đều bị đuổi đi, xem náo nhiệt cũng đã xem đủ rồi, Nguyễn Minh Tú cũng không có hứng thú để cho một đám người nhìn chấm chằm cô ăn cơm, sợ khó tiêu, cũng sợ tác Hàn ăn uống của cô kém, khiến người khác chê cư: Trước đó ồn ào một trận, ăn sáng xong đã hơn chín giờ, tính toán thời gian, Tri Hạ chắc cũng đã thức dậy Lên lầu thay một bộ quần áo, Nguyễn Minh Tú chào hỏi quản gia liền chạy ra cửa!

Tư Mộ Hàn sáng sớm đã đến công ty, Nguyễn Minh Tú đúng lúc này tới, nhìn thấy Nguyễn Hướng Minh đang dắt Tinh Hòa đi ăn sáng.

“Sao mẹ con còn chưa dậy thế!” Mặc dù cảnh một đứa nhỏ đút cho mọt đứa nhỏ khác ăn rất vui tai vui mắt nhưng Nguyễn Minh Tú vẫn mỉm cười cầm lấy chiếc thìa trên tay Hướng Minh, bảo cậu bé mau đi ăn sáng.

“Ba nói mẹ bận rộn cả ngày tối về rất mệt mỏi, không được quấy rầy mẹ, để mẹ ngủ thêm lát nữa” Lễ nghỉ trên bàn ăn của Nguyễn Hướng.

Minh được dạy dõ rất tốt, chỉ cần nhìn thôi là đã thấy đẹp mắt rồi.

“Đợi lát nữa dì giúp con kêu mẹ dậy được không? Con dẫn Tinh Hòa đi ra ngoài chơi một hồi, chờ mẹ con xuống lầu thì chúng ta ra ngoài đi chơi có được không?” Sau khi quay lại với Nguyễn Kiến Định, Nguyễn Minh Tú liền vô cùng muốn có một đứa con, có lúc còn ước đem Tinh Hòa về nhà mình nuôi, tất nhiên cô cũng rất thích anh bạn nhỏ Nguyễn Hướng Minh, con trai nhỏ vô cùng ấm áp với mẹ, quá hâm mộ!

“Không vội ra ngoài chơi, chờ mẹ con nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy nói, dì ăn sáng chưa? Dì có muốn ăn thêm gì không?”

Mặc dù được dạy dỗ ăn ngủ không được chuyện, nhưng đều là người một nhà, ăn cơm nói mấy câu cũng không có hại với cơ thể.

“Vậy được rồi, dì sẽ không quấy rầy mẹ con, đợi lát nữa rồi đi xem mẹ con có được không?” Anh bạn nhỏ vô cùng bảo vệ mẹ, Nguyễn Minh Tú cười xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu bé, nheo mắt thở dài.

“Tất nhiên là có thể, chỉ là động tác của dì phải nhẹ nhàng thôi nhé, con ăn xong rồi, dì muốn thì lên đi!”

Nguyễn Hướng Minh híp mắt khoa tay múa chân ra dấu, trên tay cậu bé vẫn cầm chiếc bát nhỏ và chiếc thìa nhỏ.

“Vậy dì lên trước đi đây. Con và Tỉnh Hòa đợi ở nhà biết không?

Không có người lớn đ cùng thì không được ra ngoài đâu đấy, gần đây không an toàn”

Nguyễn Minh Tú không yên lòng nhắc nhở cậu bé, thấy cậu bé gật đầu đáp ứng liền xoay người lên lầu.

Cách bài trí của biệt thự đều giống nhau, số lần cô tới đây cũng không ít, Nguyễn Minh Tú không cần dẫn đường, ngựa quen lối cũ sờ soạng đấy cửa bước vào, trong phòng vẫn còn mờ tối.

Rèm cửa vẫn chưa được mở ra, có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé đang nằm trên giường, tiếng thở rất nhẹ, nhìn kỹ thì thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rõ ràng là còn đang ngủ say.

Vẻ ngoài mỏng manh này khiến cô trông giống như một sinh viên vẫn còn đang học đại học, vô cùng non nớt.

Suy đi tính lại, cô vẫn không đủ tàn nhãn đánh thức được người ta, cuối cùng chán nản bước ra khỏi phòng.

Ở dưới lầu, chơi đùa với hai đứa trẻ Nguyễn Hướng Minh và Tinh Hòa mãi cho đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, Nguyễn Tri Hạ mới ngáp ngắn ngáp dài đi xuống lầu.

Lúc xuống còn nằm phịch xuống sô pha, híp mắt, một bộ vẫn như chưa tỉnh!

“Hiện tại vẫn còn mệt rã rời, đừng nói tối hôm qua nửa đêm cậu đi ăn trộm đấy nhé. Mau tỉnh, sắp đến giờ cơm trưa rồi đấy. Tớ còn nghĩ nếu cậu còn không chịu không tỉnh lại, tớ liền lên lầu cưỡng ép đánh thức cậu dậy, không ăn gì cũng không tốt cho sức khỏe”

Nắm khuôn mặt nhỏ bé của Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Minh Tú nắm lấy cổ tay cô, kéo người ngồi xuống trước mặt, cười nói.

“Chỉ là buồn ngủ thôi. Tối hôm qua tớ về nhà rất muộn bận rộ mãi tới khuya, Minh Tú, sao lúc này cậu đã đến đây?” Nguyễn Tri Hạ dụi dụi mắt, cả người cứ như con rắn không xương, xiêu vẹo dựa vào người cô, mũi ủn ủn một cái, vô cùng đáng yên.

...