Chương 1297


...

Nguyễn Tri Hạ là một người phụ nữ thông minh, chắc hẳn cô biết nên làm thế nào.

Tuy rằng anh tức giận nhưng cũng không phải thực sự muốn Nguyễn Tri Hạ về nước gấp như vậy. Đi như thế cô sẽ rất vất vả. Chỉ cần Nguyễn Tri Hạ đừng ở lại biệt thự của Lưu Chiến Thiên là được.

Nhưng anh không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại nghe lời anh trở về nước.

Trước đây cũng đâu thấy cô nghe lời như vậy.

Chắc không phải là chịu oan ức gì bên ngoài rồi chứ?

Đã mấy ngày chưa gặp cô rồi…

Chân mày nhíu chặt của Tư Mộ Hàn từ từ giãn ra, anh gọi lại vào máy cô.

Chỉ có điều lần này lại không gọi được.

Lúc nãy là ngắt máy còn bây giờ là không gọi được?

Vẻ mặt Tư Mộ Hàn hơi thay đổi, anh mặc áo ngủ xuống giường, vừa đi về phía phòng sách, vừa liên tục gọi vào máy Nguyễn Tri Hạ.

Cô đã đi làm thủ tục lên máy bay rồi sao? Cho nên mới không gọi được?

Nhưng Nguyễn Tri Hạ đã gởi tin nhắn nói với anh là cô bay chuyến tối mà.

Anh mở điện thoại kiểm tra chuyến bay sớm nhất từ nước M đến thành phố Hà Dương.

Anh phát hiện chuyến bay gần nhất cũng phải hai tiếng sau.

Bàn tay cầm chuột máy tính của Tư Mộ Hàn run lên, anh nhìn chằm chằm thông tin chuyến bay trên màn hình máy tính, sau đó gọi điện thoại cho Thời Dũng.

“Cậu chủ.” Thời Dũng nhận điện thoại rất nhanh, tuy bị đánh thức nhưng giọng nói hoàn toàn không có vẻ tức giận.

“Kiểm tra chuyến bay gần nhất từ nước M đến thành phố Hà Dương cho tôi.” Có lẽ anh đã kiểm tra sai thì sao? Hoặc có thể chuyến bay vừa cất cánh còn thông tin chưa được cập nhật lên hệ thống?

Thời Dũng biết Nguyễn Tri Hạ đi nước M, nên khi nghe Tư Mộ Hàn nói xong, anh ta lập tức liên tưởng tới Nguyễn Tri Hạ, thế là anh không dám chậm trễ, vội vã xuống giường mở máy kiểm tra chuyến bay.

Bên đầu dây phía Thời Dũng vang lên tiếng lạch cạch gõ phím, tiếp theo là giọng nói của anh: “Chuyến bay sớm nhất là hai giờ sau, chuyến trước đó đã cất cánh cách đây một giờ rồi.”

Tư Mộ Hàn nghe vậy thì hất bay bàn phím trước mặt, giọng nói âm trầm đến đáng sợ: “Đặt ngay một vé máy bay đi nước M, càng nhanh càng tốt.”

Thời Dũng nghe giọng điệu của Tư Mộ Hàn thì đoán được có thể đã xảy ra chuyện gì đó rồi, anh ta cũng không hỏi nhiều, cúp điện thoại đi đặt vé ngay lập tức.

Đặt vé máy bay xong anh ta lái xe đến biệt thự của Tư Mộ Hàn.

Khi anh ta đến nơi, đúng lúc Tư Mộ Hàn đang đi từ trên lầu xuống.

Thời Dũng khẽ gật đầu chào: “Cậu chủ.”

Lúc Tư Mộ Hàn định trả lời thì nghe thấy tiếng động từ trên lầu.

Tay vịn cầu thang trong biệt thự được chạm trổ bằng gỗ, ở chính giữa có khe hở, lúc Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn thì thấy Tư Hạ đang quỳ trên bậc thang, đôi tay nhỏ bé đang nắm chặt tay vịn, qua khẽ hở, cô bé nhìn Tư Mộ Hàn một cách chăm chú.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, trong tình huống bình thường Tư Hạ sẽ không dậy sớm như vậy, hôm nay đúng là ngoại lệ.

Tư Hạ vừa tỉnh ngủ vẫn còn mơ màng, người nằm bò lên tay vịn cầu thang, dáng vẻ ngái ngủ nhìn xuống dưới lầu một cách chăm chú, ánh nhìn khiến lòng người ta mềm nhũn.

Thời Dũng thấy Tư Mộ Hàn không nói gì, vội lên tiếng gọi cô bé: “Tri Hạ.”

Tư Hạ nhướn mày lên đáp một tiếng: “Dạ.”

Lúc trẻ con đang ngái ngủ thường không thích nói chuyện.

Lúc này người làm đi tới, khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẻ mặt của chị ta lập tức thay đổi: “Cậu chủ…”

Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn cô giúp việc: “Còn không mau đi lên?”

“Vâng.”

Người giúp việc vội vàng đi tới, dẫn Tư Hạ thay quần áo, sau đó lại dẫn cô bé lên lầu.

...