...
Nguyễn Tri Hạ không hiểu Tư Mộ Hàn đang nói gì, cô chỉ cảm thấy Tư Mộ Hàn đang muốn trả thù cô.
“Nếu anh vẫn còn là một người đàn ông, vậy mời anh rời đi ngay! Ngày đó ở Kim Hải tôi đã bỏ thuốc anh, đúng là tôi bỉ ổi, nhưng nếu anh không có suy nghĩ với Tô Miên, hai người sẽ lên giường sao? Cô ta sẽ mang thai sao? Ha! Tư Mộ Hàn, muốn trách thì trách chính anh! Giờ anh đến báo thù tôi làm gì?”
Khoảng thời gian dàisau khi cô hạ thuốc Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ luôn cảm thấy mình là người đê tiện hạ lưu.
Nhưng giờ Tư Mộ Hàn tìm tới cửa, cảm giác tự trách trong lòng cô đã tiêu tan mất.
“Nguyễn Tri Hạ, em đã nói sai một điều rồi, nếu tôi là đàn ông, vậy giờ chuyện tôi nên làm không phải rời đi, mà là…” Câu nói kế tiếp của Tư Mộ Hàn biến mất khi lòng bàn tay của anh bắt đầu di chuyển.
Hôm nay Nguyễn Tri Hạ tới tòa án, cô muốn để mình trông có tinh thần hơn nên đã cố ý mặc áo sơ mi với quần tây.
Cô sơ vin áo trong quần, gần đây cô hơi gầy đi nên góc áo không được chặt, Tư Mộ Hàn nhẹ nhàng kéo góc áo ra, bàn tay thô ráp vuốt ve làn da mềm mại của cô.
Cảm giác quen thuộc lâu ngày không được cảm nhận tràn vào trong tim, Nguyễn Tri Hạ không khỏi rùng mình.
Cô có chút gì là tình ý sâu đậm, cô chỉ cảm thấy buồn nôn, Tư Mộ Hàn đã dùng bàn tay chạm vào người phụ nữ khác để vuốt ve cô.
Nguyễn Tri Hạ căng cứng người, vươn tay giữ chặt bàn tay đang thăm dò trong quần áo mình, lạnh lùng nói: “Vì Tư Nguyễn, anh để lại chút mặt mũi cho nhau đi.”
Tư Mộ Hàn yên tĩnh, như suy nghĩ xem lời Nguyễn Tri Hạ nói có đúng không.
Nguyễn Tri Hạ thấy thế thì nói tiếp: “Giờ anh đã có đứa bé trong bụng Tô Miên, tháng sau hai người đã kết hôn rồi, mong anh tôn trọng sự lựa chọn của anh, cũng tôn trọng vợ con tương lai của anh.”
Nguyễn Tri Hạ dùng sức giữ chặt tay anh, lặng lẽ muốn thoát ra, nhưng cô phát hiện mình không thể làm gì được.
Cô đã từng chứng kiến võ công của Tư Mộ Hàn, anh có thể đánh ngã hai người đàn ông trẻ tuổi cao to, chứ đừng nói giam cầm một người phụ nữ như cô.
Buổi sáng cô đã không ăn gì, giờ đã là trưa rồi, cô vừa đói vừa mệt, nếu còn giằng co với Tư Mộ Hàn, cô sợ mình sẽ ngất mất.
Cô đang định nói tiếp bỗng cảm thấy cơ thể mình đột nhiên nhẹ bẫng.
Một giây sau, cả người cô bị Tư Mộ Hàn bế lên vác trên vai.
Nguyễn Tri Hạ ý thức được Tư Mộ Hàn muốn làm gì, trong lòng cô rất hỗn loạn.
“Tư Mộ Hàn, anh bỏ tôi xuống!” Ý lạnh tràn khắp toàn thân cô, cô không biết tại sao Tư Mộ Hàn không ở trong bệnh viện, cũng không tới tòa án, mà ở nhà cô đợi cô, cũng không biết tại sao anh lại như vậy?
Trong trí nhớ của cô, Tư Mộ Hàn là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, cho dù lòng dạ anh ác độc thâm trầm, nhưng cũng có nguyên tắc và khí phách của mình.
Anh hoàn toàn không phải là loại người sắp kết hôn rồi còn có ý đồ gây rối với cô!
Tư Mộ Hàn không nói gì, vác cô đi về phóng ngủ, lúc đi vội vàng nên giữa đường va vào cạnh bàn phát ra một tiếng “ầm”.
Anh càng không nói, Nguyễn Tri Hạ càng sợ hãi, càng kinh hồn bạt vía, không có chuyện gì mà Tư Mộ Hàn không làm được.
“Anh mau thả tôi xuống, thả tôi xuống!” Nguyễn Tri Hạ muốn mình bình tĩnh lại, nhưng cô không thể bình tĩnh được, cô bị Tư Mộ Hàn vác trên vai, không ngừng đánh anh, giãy giụa muốn đứng xuống.
Lúc này, trong phòng khách bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại.
Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ vui vẻ, người gọi cho cô lúc này chắc chắn biết địa chỉ nhà cô, chỉ có mấy người là thường xuyên gọi điện đến chỗ cô.
Không phải Thẩm Lệ thì chỉ có thể là Tạ Ngọc Nam.
Cô mà không nghe điện thoại, đối phương sẽ cảm thấy kỳ lạ, chắc chắn sẽ tới cửa tìm cô.
Dưới tình huống như thế, thậm chí cô lại có chút hy vọng người gọi cô là Tạ Ngọc Nam.
Giờ vết thương ở chân của Thẩm Lệ vẫn chưa khỏe, còn là phụ nữ, nếu Tư Mộ Hàn tức giận, anh sẽ không khách khí với bất kỳ ai.
Tư Mộ Hàn đã tới cửa phòng Nguyễn Tri Hạ, hình như anh có thể nhìn thấu tâm tư của Nguyễn Tri Hạ, anh ngừng lại nói: “Đến giờ em còn trông cậy ai có thể đến đây giúp em? Tạ Ngọc Nam sao?”
Nguyễn Tri Hạ không nói gì, chỉ ra sức giãy giụa, cô biết những lúc thế này, nếu cô càng nói sai chỉ càng khiến Tư Mộ Hàn tức giận thêm.
...