...
A Ly canh chừng Nguyễn Tri Hạ rất chặt, cô ta đi trước dẫn đường, tự nhiên sẽ không để Nguyễn Tri Hạ ở phía sau.
Vì thế lúc đó Nguyễn Tri Hạ đi ở đằng trước còn Lưu Chiến Hằng đi phía sau cô.
Cửa sắt vừa mở ra, Nguyễn Tri Hạ liền ngửi thấy mùi thứ gì đó bị cháy khét.
Hôm đó dù trời âm u nhưng vẫn có những tia sáng, nếu nhìn kỹ thì cũng có thể thấy rõ.
Con người bẩm sinh đã có mẫn cảm với sự nguy hiểm và không may, nên sự bất an trong lòng Nguyễn Tri Hạ đã lên đến đỉnh điểm.
Cô thậm chí còn không thèm quay lại chất vấn Lưu Chiến Hằng mà bắt đầu chạy về phía cửa ra.
Phía ngoài cửa sắt không phải là một con đường bằng phẳng mà là một đoạn bậc thang.
“Nguyễn Tri Hạ!”
A Ly gọi tên cô ta, cô ta dường như không nghe thấy mà vẫn tiếp tục chạy ra ngoài.
“Tiên sinh, tôi ra đuổi theo đưa cô ấy về”, A Ly ngoảnh lại nói với Lưu Chiến Hằng xong liền lập tức chạy đuổi theo Nguyễn Tri Hạ.
Lưu Chiến Hằng giọng nói có chút nặng nề: “Quay lại.”
A Ly không cam tâm nhưng đành quay trở về, Lưu Chiến Hằng liền nói: “Cô ấy không chạy được đâu.”
Nguyễn Tri Hạ cứ chạy về phía trước, chạy đến cửa ra, lúc đẩy cánh cửa ngoài cùng bước ra thì trước mắt là một ngọn lửa lớn.
Cửa ra của tầng hầm lại chính là hoa viên phía sau biệt thự.
Nguyễn Tri Hạ đã ở trong biệt thự của Lưu Chiến Hằng một khoảng thời gian dài nên đương nhiên biết biệt thự của anh ta vừa rộng lớn vừa hào hoa.
Nhưng lúc đó, căn biệt thự đã bị cháy hơn một nửa, khói bay mù mịt, rõ ràng là đã bị đốt cách đây mấy tiếng trước.
“Tri Hạ!”
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tri Hạ là nghĩ đến Tư Hạ. Cô ta đưa chân định chạy vào phía trong biệt thự.
Thế nhưng, khi cô ta bước một bước đầu tiên, đã bị ai đó nắm chặt lấy cổ tay.
Cô ta quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Lưu Chiến Hằng.
“Anh đã từng nói sẽ tha cho Tri Hạ!”. Nguyễn Tri Hạ chỉ tay vào văn biệt thự đang bốc cháy, giọng nói run run: ” Đây chính là sự buông tha của anh à? Lưu Chiến Hằng, tôi không ngờ rằng anh lại có thể táng tận lương tâm đến mức này, nếu Tri Hạ có gì bất trắc, tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu!”
Trước lời trách móc của Nguyễn Tri Hạ, Lưu Chiến Hằng khuôn mặt có chút biến sắc: “Nếu tôi tha cho Tri Hạ, Tư Mộ Hàn sẽ tha cho tôi sao?”
Còn một điểm nữa em nói sai rồi, nếu Tri Hạ thật sự chết trong đó, em cũng không thể trách tôi, muốn trách hãy trách Tư Mộ Hàn, là anh ta không có bản lĩnh bảo vệ hai người, là anh ta hại chết con gái em, đều là lỗi của anh ta!”
Nguyễn Tri Hạ cắn môi, tức đến nỗi run rẩy, giơ cánh tay lên tát vào mặt Lưu Chiến Hằng.
Cô ta đánh quá bất ngờ làm Lưu Chiến Hằng nhất thời không kịp phòng bị, nhận ngay một cái bạt tai của cô ta.
Cái tát này, Nguyễn Tri Hạ dùng toàn bộ sức lực, vừa oán hận vừa tức giận, cái tát giáng xuống, một bên má của Lưu Chiến Hằng lập tức đỏ ửng lên.
“Đừng viện cớ cho việc làm sai trái của mình, Tư Mộ Hàn sai ở chỗ là anh ấy không tán tận lương tâm như anh!”, Nguyễn Tri Hạ vô cùng uất hận, muốn vung ra khỏi tay anh ta.
Nhưng Lưu Chiến Hằng nắm rất chặt, dù cô dùng lực mạnh đến đâu cũng không thoát khỏi anh ta.
Lưu Chiến Hằng nhận một cái tát của Nguyễn Tri Hạ, khuôn mặt vốn dĩ đã rất khó coi, nay lại nghe thêm mấy lời này của cô nữa, sắc mặt anh ta càng tệ hại.
Anh ta vung mạnh tay ra, vì nhất thời trụ không vững nên Nguyễn Tri Hạ ngã nhào xuống đất.
Mặt đất rải rất nhiều đá nên cánh tay của Nguyễn Tri Hạ bị cọ sát rách ra rướm máu.
Nhưng trong mắt Lưu Chiến Hằng lại không quan tâm đến điều này, anh ta đứng trước mặt Nguyễn Tri Hạ, từ trên cao nhìn xuống cô: “Tri Hạ, em đừng ép tôi.”
Nguyễn Tri Hạ khuôn mặt trắng bệch đến không còn một giọt máu, từ từ đứng lên.
...