Chương 1728


...

“Cô nấu mì ngon như vậy chắc chắn tài nghệ nấu nướng càng ngon hơn nhỉ?” Tạ Ngọc Nam kéo ghế sáp lại gần Nguyễn Tri Hạ, nghiêng đầu nhìn cô.

Mặc dù không hỏi, Nguyễn Tri Hạ cũng biết Tạ Ngọc Nam đang có ý định gì.

“Ăn no rồi thì đi đi.” Nguyễn Tri Hạ hạ lệnh đuổi khách, sau đó bưng bát đi vào phòng bếp.

Tạ Ngọc Nam theo vào: “Buổi tối cô ăn gì?”

Nguyễn Tri Hạ quay đầu trừng anh, Tạ Ngọc Nam sờ mũi: “Tôi đi ngay đây…”

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Hai người nhìn nhau, Tạ Ngọc Nam nói: “Tôi mở cửa giúp cô?”

Nguyễn Tri Hạ đẩy anh sang một bên: “Không cần.”

Đây là nhà cô sao cần Tạ Ngọc Nam giúp cô mở cửa chứ?

Nguyễn Tri Hạ đi đến cạnh cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo ra ngoài, thấy Thời Dũng đang đứng bên ngoài thì hơi kinh ngạc.

Cô mở cửa ra nhìn Thời Dũng ngạc nhiên nói: “Trợ lý Thời, sao anh lại tới đây?”

Giữa trưa, tại sao Thời Dũng lại đến nhà cô?

Vẻ mặt Thời Dũng nghiêm túc nói: “Tôi có thể vào ngồi một chút không?”

Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, không nghĩ tới Thời Dũng sẽ đề nghị như vậy, chỉ đành gật đầu nói: “Đương nhiên là được.”

Cô đứng một bên, nhớ tới trong nhà còn Tạ Ngọc Nam, vội giải thích với Thời Dũng: “Có điều, trong nhà tôi còn khách.”

“Vậy có tiện không?” Thời Dũng đã bước một chân vào cửa.

“Không có gì, anh ta sẽ đi ngay mà.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, nhìn vào phía trong, phát hiện Tạ Ngọc Nam đã đi ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ mở cửa phòng ra thêm một chút: “Không phải anh muốn đi về sao? Tôi không tiễn anh xuống dưới được rồi. Tôi có khách rồi.”

Tạ Ngọc Nam nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ không vui.

Anh vừa đi ra ngoài vừa đánh giá Thời Dũng, lúc sắp ra khỏi cửa, đột nhiên anh dừng bước chân lại, hỏi: “Vị tiên sinh này nhìn rất quen mắt, có phải tôi đã gặp anh ở đâu không?”

Thời Dũng là trợ lý đặc biệt của Tư Mộ Hàn, giống như là hình với bóng với Tư Mộ Hàn, nếu Tạ Ngọc Nam nói đã từng gặp anh ta cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là rốt cuộc trường hợp này hơi không thích hợp lắm, Nguyễn Tri Hạ phớt lờ lời của Tạ Ngọc Nam luôn, mỉm cười nói với Thời Dũng: “Mời vào trong ngồi.”

Tạ Ngọc Nam thấy thái độ của Nguyễn Tri Hạ đối xử với Thời Dũng tốt như vậy, so với anh quả thật là một trời một vực.

Anh hừ lạnh một tiếng, sau đó nhanh chân rời đi.

Nguyễn Tri Hạ thấy anh đi rồi, mới đóng cửa lại, xoay người lại rót nước cho Thời Dũng.

“Trợ lý Thời đến đây vội vàng như vậy là có chuyện gì quan trọng sao?” Bình thường Thời Dũng sẽ không tìm cô, nếu như có chuyện nhỏ nhặt gì, gọi điện đến là được rồi.

“Cảm ơn.” Thời Dũng nhận lý nước nói cảm ơn, chậm rì rì uống nước, sau đó lại rề rà không lên tiếng, thoạt nhìn có vẻ đứng ngồi không yên.

Trong lòng Nguyễn Tri Hạ càng cảm thấy kỳ lạ, đột nhiên cô nghĩ đến một khả năng, sắc mặt trở nên trắng bệch nói: “Là Hạ Hạ xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải không phải, Hạ Hạ rất khỏe mạnh đang ở nhà trẻ.” Thời Dũng vội vã phủ nhận.

Anh càng phủ nhận Nguyễn Tri Hạ càng nghi ngờ.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Thời Dũng giống như vẫn đang chờ cuộc điện thoại này, anh lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi ngay lập tức: “Tôi đang ở bên ngoài…Ừ, đúng… Sao lại như vậy? Tôi trở về ngay đây!”

Anh cúp điện thoại rồi đứng lên nói: “Cô Hạ, trong công ty còn có việc gấp, tôi đi về trước đây.”

Anh nói xong cũng không thể chờ được nữa muốn đi ra ngay.

...