Chương 3525


...

Trong phòng không có ai cả, cửa sổ đang được mở ra, ánh mặt trời vàng rực rỡ chiếu vào, thấp sáng cả phòng, rèm cửa màu trắng nhẹ bay theo gió. Nguyễn Tri Hạ có hơi nghi ngờ, đóng cửa lại, bước vào thêm hai bước nữa mới nghe thấy lờ mờ tiếng nước chảy ở phòng tầm, tiếng róc rách không giống như rửa đồ vật gì đó, mà là đang tắm!

Nguyễn Tri Hạ chau mày lại, nghĩ đến vết thương trên người của Tư Mộ Hàn, có cảm giác không thở được, cô còn chưa kịp lén lút trốn đi, Tư Mộ Hàn đã bằng mặt không bằng lòng, nếu như cô thật sự rời đi rồi, không biết anh còn ngoan ngoãn dưỡng thương không.

Càng nghĩ càng tức, Nguyễn Tri Hạ đen mặt, đẩy phòng tắm ra, bước vào.

Phòng tắm lúc này đang đầy hơi nước bay lượn lờ, hơi nóng khắp phòng, trên mặt Tư Mộ Hàn còn có nét đỏ ửng hiếm thấy. “Mộ Hàn, anh đang làm gì vậy?”

Tư Mộ Hàn không nghĩ Nguyễn Tri Hạ lại quay lại nhanh như vậy, càng không nghĩ đến việc cô sẽ mở luôn cửa phòng tắm ra, xuất hiện trước mặt anh như thế này. Não anh dừng lại một chút, ngây ngốc nhìn cô hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Thế nhưng Nguyễn Tri Hạ đã hối hận từ khoảnh khắc cô đẩy cửa ra, mắt nhìn Tư Mộ Hàn đang ở trần ngồi trên ghế, da thịt vốn dĩ trắng nõn được nhuộm lên một màu hồng nhạt, vết thương chưa khép lại trên bụng có màu trắng, vừa nhìn là biết thời gian anh ngâm mình trong phòng tắm không hề ngăn. Sự tức giận của cô đã biến mất khi nhìn thấy vết thương của anh, bây giờ chỉ còn lại đau lòng.

Cũng không quản được nhiều như vậy, Nguyễn Tri Hạ kéo khăn tắm xuống, cấn thận quần vào cho anh, khó khăn đỡ anh ngồi xuống xe lăn, kiên nhẫn giúp anh lau khô nước trên người, lúc này mới mặc cho anh một chiếc áo choàng tắm, đẩy xe lăn ra ngoài. “Mộ Hàn, lần sau anh tắm nhất định phải gọi người đến, bác sĩ nói vết thương tạm thời không được chạm vào nước…”

Vừa đẩy xe ra ngoài, vừa lải nhải bên tai anh, trong mắt của Nguyễn Tri Hạ chỉ còn lại sự đau lòng. “Chẳng qua là vừa nãy nói vệ sĩ đẩy anh ra ngoài để phơi nắng, rồi đổ mồ hôi, trên người cứ dính lại, anh chỉ dội nước qua loa thôi, em cứ yên tâm, anh tự mình biết.” Anh cầm lấy tay cô nghịch nghịch, vừa cười với cô vô cùng xán lạn: “Lần sau, em giúp anh có được không?”

“Đương nhiên em sẽ giúp anh trông, lần sau anh gọi em…” Nói rồi mặt Nguyễn Tri Hạ đó lên, những việc như giúp anh tắm rửa, sao cô có thể đồng ý một cách thoải mái như vậy, huống hồ không lâu nữa cô phải đi rồi, nghĩ đến đây, khuôn mặt đang đỏ ửng lại trắng bệch, Nguyễn Tri Hạ vô thức giãy dụa, rút tay mình ra khỏi tay anh. “Sao vậy? Trong người cảm thấy không khỏe sao?” Bàn tay đang nắm lại rút ra, Tư Mộ Hàn vô thức quay đầu lại nhìn cô, thấy mặt cô trắng bệch, cơ thể loạng choạng như sắp đổ, lòng anh cảm thấy khẩn trương, hỏi một câu, ngọ ngoạy định đứng lên.

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy vậy thì lập tức hoàn hồn, miệng hơi ấp úng, lắc đầu với anh: “Em không sao, chỉ là đột nhiên nhớ đến anh trai, thời gian dài như vậy, cũng chỉ có gửi thư qua lại, em hơi không yên tâm.”

“Anh đã cho người đi tìm rồi, có lẽ rất nhanh là có tin tức thôi, em còn có anh và Hướng Minh nữa” Kéo cô gái nhỏ để cô ngồi lên chân của mình, Tư Mộ Hàn vỗ nhẹ lên khuôn mặt trắng bệch của cô, động tác dịu dàng, hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của cô. “Em không sao, anh để em đứng lên. Em nặng, chân của anh còn chưa khỏe lại” Bị bắt ngồi lên chân anh, Nguyễn Tri Hạ hơi hoảng hốt muon đứng dậy, trên mặt có cảm giác ẩm ướt mà mát lạnh. Cô ôm mặt, không dám nhìn anh. “Anh còn chưa yếu đuối đến mức vậy, ngược lại, em nhẹ như thế này, gió cũng có thể thoi bay đi, phải ăn nhiều một chút, có thịt ôm mới thoải mái.”

Tư Mộ Hàn thở dài ôm lấy cái eo gầy của cô, sao anh cảm thấy lại gầy đi một chút, cứ tiếp tục như vậy thì không ổn lắm. “Đâu có, rõ ràng là rất béo.” Nghe những lời này, Nguyễn Tri Hạ vô thức cúi đầu, nhéo nhéo đống thịt trên bụng mình, vẻ mặt tủi thân, nhìn vừa đáng thương vừa đáng yêu. “Được rồi, là anh không tốt, là anh không chăm sóc em thật tốt, để em phải chịu thiệt thòi rồi.” Anh cười, vùi vào cổ Nguyễn Tri Hạ, hơi thở ấm áp phả lên xương quai xanh, làm Nguyễn Tri Hạ nổi hết da gà lên. “Cốc cốc!” Đột nhiên có tiếng gõ cửa, cắt đứt không khí ẩm áp giữa hai người. Mặt Tư Mộ Hàn đông cứng lại, cả mặt không vui nhìn ra, lạnh lùng nói một tiếng: “Vào đi.”

“Cậu chủ, ông chủ tỉnh rồi, bây giờ muốn gặp anh.” Quản gia Sơn đang cúi đầu đứng ngoài cửa. “Bác sĩ đã qua đó chưa?” Tư Mộ Hàn hơi cứng mặt lại.

Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đứng lên từ chân anh, trên mặt còn lưu lại vài phần đỏ ửng, lúc này Tư Mộ Hàn không có gì ngăn cản, kéo tay cô để cô đứng vững. “Vừa nãy bác sĩ đã qua rồi, nói rằng ông chủ hồi phục rất tốt, có điều vẫn nên đưa ông chủ đến viện điều dưỡng để nghỉ ngơi là tốt nhất.” Ông cụ đã lớn tuổi, sức hồi phục không bằng người trẻ tuổi. Cuộc phẫu thuật lần này gần như đã lấy đi nửa cái mạng của ông cụ Chánh, huống hồ bệnh tim khó có thể chữa tận gốc, không nghỉ ngơi cho tốt, còn sống được mấy năm nữa cũng không biết được.

...