...
Đứa nhỏ trong bụng rất thông minh, có bao nhiêu lời đe doạ nó cũng không sợ, hơn nữa giọng mẹ mềm mại như thế, lại còn không mang theo chút nóng giận nào, nghe qua thì một chút uy hiếp cũng không có.
Đứa nhỏ trong bụng không có dấu hiệu dừng lại, đá đá chân, đưa tay chơi đùa khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có chút khó chịu.
Tư Mộ Hàn không biết sao lại bị đuổi lên lầu ngủ, nhưng vừa nằm xuống đã bị hình ảnh cô gái nhỏ to bụng oan ức đau lòng đi tìm mình, lòng giống như bị bóp chặt, trằn trọc bất an mãi cũng không ngủ được, sau một hồi vùng vẫy thì dứt khoát đứng dậy.
Đi đi lại lại trong phòng không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà chắp hai tay sau lưng, từ từ đi xuống cầu thang.
Còn không đợi anh đi xuống tới nhà, đã thấy cô vợ bé bỏng của mình trong phòng khách há hốc mồm, khuôn mặt ảm đạm khóc lóc thảm thiết.
Trong một giây tiếp theo, anh không quan tâm đến bất cứ điều gì, ba bước gộp thành hai bước từ cầu thang chạy xuống, khuôn mặt hốt hoảng kéo Nguyễn Tri Hạ vào trong ngực.
Cho dù anh biết chỉ cần cô không kiềm chế được cảm xúc thì anh sẽ như thế này, nhưng để anh trơ mắt nhìn cô gái nhỏ rơi nước mắt, so với việc trực tiết giết anh quả thực không khác bao nhiêu, cẩn thận ôm để cô nằm trong lồng ngực mình.
Tư Mộ Hàn hận không thể tại chỗ tát chính mình mấy cái: “Tri Hạ, ngoan một chút, đừng khóc, cục cưng trong bụng đang nhìn em đó.”
Cô gái nhỏ nhụt chí không để ý đến nó nữa, vẫn ôm quà vặt ăn vui vẻ, mấy món điểm tâm vốn không nhiều đã bị ăn đến thấy đáy.
Nguyễn Tri Hạ hơi sửng sốt, móng tay trắng mềm sờ mấy lần trong cái đĩa trống, lát sau chán nản bĩu môi, xoay người không thấy Tư Mộ Hàn đâu, nhất thời trong lòng vừa đau lòng vừa đau khổ.
Nước mắt không cần nộp thuế nên rơi xuống ào ào, nhìn Nguyễn Kiến Định trông vừa buồn cười vừa đau khổ.
Dù cho từ khi bắt đầu đến bây giờ, anh vẫn không giỏi chuyện dỗ người, chỉ có thể nhạt nhẽo ôm cô, vô lưng cho cô.
“Con bé xấu, nó lộn xộn trong bụng em, nó mới không ngoan, nó làm đau em.” Nhìn chỗ dựa của mình, Nguyễn Tri Hạ càng thêm uất ức, bàn tay nhỏ mập mạp chỉ vào bụng mình tố cáo, cơ bản không hề có ý thức bản thân mình là mẹ.
Sau khi biết sự thật, Tư Mộ Hàn cũng không biết nên cười hay khóc, cười tủm tỉm ôm lấy cô: “Được rồi, chờ khi sinh con bé ra, anh sẽ giúp cục cưng nhỏ của anh trả thù có được không. Bây giờ con bé là cô gái nhỏ, em là cô gái lớn, trước hết chúng ta nhường con bé có được không?”
Tư Mộ Hàn đã từng trải qua chuyện đứa nhỏ trong bụng ồn ào như thế nào rồi, lần trước đi kiểm tra sản khoa anh rất lo lắng, sau khi hỏi bác sĩ biết không có vấn đề gì, trái tim anh mới từ từ bình ổn, bây giờ cô gái nhỏ nói như vậy, anh càng có chút không biết phải làm sao.
Đứa trẻ vẫn còn trong bụng nháo nhào phải làm sao đây? Sợ là hẳn không ai có thể giải quyết.
Nguyễn Tri Hạ rũ xuống dựa vào người anh, tức giận sờ cái bụng giờ đã yên tĩnh của mình, vô cùng phiền muộn.
“Mộ Hàn, anh vừa mới đi đâu vậy? Em quay đầu lại không tìm được anh.” Ngay khi chuyện của đứa trẻ kết thúc, Nguyễn Tri Hạ quay lại, nhớ tới chuyện bất bình mà mình vừa gây ra, anh lập tức nắm lấy cánh tay anh nhìn chằm chằm với đôi mắt to.
Tư Mộ Hàn cưng chiều lắc đầu, không khỏi bật cười, không biết não của cô gái nhỏ đáp lại như thế nào, vừa rồi cô còn đang rất thương tâm, bây giờ đã bắt đầu vấn tội rồi.
Anh vẫy tay, người hầu nhanh nhẹn cầm lấy đĩa trái cây đặt vào tay anh.
Trước lúc Nguyễn Tri Hạ ăn vặt sớm đã chuẩn bị sẵn rồi, chẳng qua là do cô từ trước đến giờ đều không muốn ăn, cho nên mới để đến bây giờ.
Nếu Tư Mộ Hàn đã xuống, đương nhiên sẽ để anh cho cô ăn.
Không trả lời câu hỏi của cô gái nhỏ, anh bắt đầu đút vào miệng Nguyễn Tri Hạ từng cái một.
...