...
Tuy nhiên, rất lâu rồi mà anh còn chưa giải quyết xong các vấn đề trong tay, Nguyễn Tri Hạ đã chạy ra khỏi phòng một mình, ở hành lang vừa khóc lóc vừa gọi anh: “Anh đi đâu vậy? Em còn chưa ngủ mà, vừa mới chợp mắt đã không thấy anh đâu. Mộ Hàn, ở một mình em sợ.”
Anh dở khóc dở cười, chỉ có thể đứng dậy quay lại dỗ dành, không có đạo lý nào để nói với cô.
Cô gái nhỏ không khóc lớn hay náo loạn, chỉ gọi điện thoại cho anh thôi đã là ngoan lắm rồi: “Đừng khóc đừng khóc, anh lập tức về đây, ngoan ngoãn ở phòng đợi anh.”
Đến cuối tháng chín, bụng của Nguyễn Tri Hạ đã rất to, trời càng ngày càng lạnh, Nguyễn Hướng Minh thậm chí không đi học nữa.
Tư Mộ Hàn toàn ở nhà cả ngày, Nguyễn Kiến Định và Công tước Otto chỉ cần rảnh sẽ đến lâu đài dạo một vòng.
Trọng tâm của gia đình đều tập trung vào cơ thể của Nguyễn Tri Hạ, cô không có cảm giác gì cả, ăn uống, chơi bời, ngủ nghỉ cũng không có gì thay đổi. Mấy người đàn ông ở bên cạnh lại nhìn đến kinh hồn bạt vía.
Có thể là do trước đó Tư Mộ Hàn nuôi cô rất kỹ càng. Vào tháng chín, chứng kén ăn của Nguyễn Tri Hạ đã tự khỏi. Cô ăn ngon, ngủ tốt, lại không muốn vận động, cả người tròn vo, dù cho mặc không nhiều trông cũng giống hệt quả cầu thịt.
Ăn cơm trưa xong, không có ai ở đây, cô gái nhỏ một tay ôm eo, từng bước đi lên lầu hai, Tư Mộ Hàn từ trên lầu đi xuống đã gần được nửa đường mới phát hiện cô đã tự mình lên lầu. . Đọc thêm nhiều truyện ở ( TR Uмtгцуen.v n )
Cô cũng nhìn thấy người đàn ông lên lầu, tự nhiên cũng dừng lại.
Tư Mộ Hàn đi tới bên cạnh, cô ngoan ngoãn vươn bàn tay nhỏ bé ra để anh ôm lấy mình, dựa nửa người vào anh, chậm rãi đi lên lầu.
“Sao lại tự mình đi lên thế, anh cả và ông ngoại đâu?” Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng dịu dàng, chỉ sợ hù dọa cô, ẩn chứa ân cần cùng đau lòng vô tận.
Cô chớp mắt, vừa đường đường chính chính vừa không cô độc đáng thương, giọng nói ngọt ngào mềm mại: “Em nhớ anh mà.”
Nguyễn Hướng Minh vốn vừa muốn đi lên đỡ, vừa bước lên cầu thang đã thấy cảnh tượng này, khuôn mặt đỏ bừng, vỗ nhẹ vào má rồi bí mật thu chân lại, nằm xuống ghế sô pha trong phòng khách.
Nguyễn Tri Hạ vừa bước lên lầu đã nắm lấy cánh tay vững chãi và mạnh mẽ của Tư Mộ Hàn, không biết anh đã tác động Nguyễn Hướng Minh lớn như thế nào.
Cảm nhận được bàn tay to trên eo, sức nặng nửa người đều dựa vào anh, cả người như không có xương, nếu có thể cô còn ước được treo cả người trên người anh.
Tư Mộ Hàn cũng mặc cho cô làm loạn, nửa ôm nửa dìu đưa cô trở về phòng.
Đặt người lên giường, Tư Mộ Hàn cẩn thận xoa bóp đùi cho cô, sau khi bụng to, buổi tối chân cô gái nhỏ sẽ sưng lên rút gân khiến cô không chịu được, thế là mỗi ngày anh đều giúp cô đấm bóp, để cô có thể ngủ thoải mái một chút.
Nguyễn Tri Hạ ngoan ngoãn ngồi trên chiếc giường mềm mại, híp mắt lại để cho Tư Mộ Hàn bóp chân cho cô, được bóp chân thoải mái thì lẩm bẩm cạ vào anh một cái, mỗi khi đau lại nhấc cái chân mũm mĩm của cô lên đá anh, vẻ ngạo kiều đáng yêu vô cùng.
Tư Mộ Hàn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, tay rất đau, nhưng trong lòng lại tràn đầy yêu thương.
“Mộ Hàn, sau khi con ra đời anh có còn yêu em như thế không?” Cô gái nhỏ dường như đã nghĩ tới điều gì, hai má phồng lên, ánh mắt xuyên thấu nhìn chằm chằm anh, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, quên cân nhắc, thông thường giây trước vừa nói giây sau đã quên, nên nhìn thấy vẻ dở khóc dở cười của người gây ra.
“Đương nhiên là anh yêu em rồi, anh thích nhất là cô gái nhỏ của anh mà.” Tư Mộ Hàn cười gật đầu, không so đo với phụ nữ mang thai.
...