...
Động tác giãy giụa quá lớn, cơ thể Trần Mộc Châu không ổn định, lung lay qua lại hai lần, sau đó ngã từ tầng ba xuống dưới. Cũng may mạng cô ta lớn, ngã trúng vào bụi rậm phía bên dưới. Tuy rằng lúc ngã xuống, cô ta đã dùng hai tay bảo vệ đầu mình, nhưng trước khi hôn mê, cảm giác đau đớn từ trên mặt truyền tới đã nói cho cô ta biết, bản thân đã bị thương ở nơi không nên bị.
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, cô ta đã cảm nhận được, toàn bộ phần đầu của mình ngoại trừ mũi miệng và đôi mắt ra đều bị băng vải quấn lấy. Trần Mộc Châu lảo đảo chạy đến phòng vệ sinh, lập tức thấy được dáng vẻ băng quấn kín mít, vô cùng đáng sợ như một xác ướp của người trong gương.
Mặc kệ việc có bị nhiễm trùng hay không, Trần Mộc Châu run rẩy, lập cập cầm lấy phần đầu băng vải từ từ thảo ra. Vừa thảo ra vết cắt sâu hoắm kéo dài trên mặt cứ vậy đập thẳng vào mắt cô ta. Tuy vết thương đã được xử lý, nhưng cho đến tận lúc này máu vẫn còn rỉ ra, tóc trên đầu cô ta cũng nham nhở, mất một mảng lớn. Cô ta nhìn sao cũng thấy bản thân không khác nào một nữ phù thủy vừa lôi thôi vừa gớm ghiếc. Cô ta không thể nào chấp nhận nỗi việc bản thân bị biến thành bộ dạng này.
Trần Mộc Châu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay ôm đầu, đôi mắt mở thật to, từng giọt nước mắt cuồn cuộn không ngừng trào ra bên ngoài như nước suối.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi Dương Thừa Húc đã phải ngồi ba mươi tiếng máy bay, anh ta bôn ba suốt đêm mới trở lại phòng bệnh. Thế nhưng vừa mới đặt chân đến đó đã nghe thấy tiếng đồ đạc bị đập vỡ rầm rầm từ trong phòng vệ sinh truyền đến, thỉnh thoảng chen lẫn tiếng gào thét đầy phẫn uất của Trần Mộc Châu.
Anh ta không biết Trần Mộc Châu bị làm sao, lúc này anh ta chẳng còn chút tinh lực nào để giải quyết nữa rồi. Dương Thừa Húc râu ria xồm xoàm, cố gắng lê bước đến cửa phòng vệ sinh, nhịn xuống cơn mệt mỏi đang không ngừng trào lên, gõ cửa hỏi: “Mộc Châu, em làm sao thế?”
Động tĩnh bên trong đột nhiên dừng lại, tiếp theo âm thanh đập phá từ bên trong truyền đến càng dữ dội hơn. Dương Thừa Húc nhíu mày, có chút không yên lòng. Đúng lúc anh ta đang muốn đẩy cửa đi vào hỏi một chút xem rốt cục đã có chuyện gì xảy ra, đột nhiên cửa lại được mở ra từ bên trong. Sau khi cánh cửa mở ra, một người gầy gò đến mức không nhìn ra hình thù gì, hình ảnh đầu và tay quấn kín băng trắng cứ vậy xuất hiện trước mắt anh ta.
Dương Thừa Húc bị dọa sợ đến mức phải lui về sau một bước, đợi đến khi nhìn rõ người vừa xuất hiện là ai, anh ta mới dừng lại, đưa tay ra, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tính đến giờ anh ta mới rời đi được mấy ngày cơ chứ, tại sao Mộc Châu lại biến thành bộ dạng này?
“Thừa Húc, nếu như sau này em, em bị hủy dung, anh có còn thích em không?” Một vết thương lớn như vậy, coi như là sau này cô ta có phẫu thuật thẩm mỹ đi chăng nữa cũng không thể khôi phục hoàn toàn mà không lưu lại dấu tích nào. Cho dù bây giờ cô ta không muốn thừa nhận, thì mặt cô ta cũng đã bị hủy thật rồi!
“Xảy ra chuyện gì thế, em đang dưỡng thương trong bệnh viện cơ mà? Sao lại bị thương thế này?” Cả đầu bị băng kín mít, vừa nhìn đã khiến người ta thấy thật đau lòng. Cả mái tóc nham nhở này là thế nào, tại sao cô gái của anh ta lại bị chà đạp thành bộ dạng này cơ chứ?
Đôi mắt tràn đầy mệt mỏi nhanh chóng bị lửa giận thay thế. Dương Thừa Húc như bừng tỉnh, nhấc cánh tay có chút run rẩy của mình lên, từng chút từng chút một vuốt ve mái tóc bù xù, nham nhở của Trần Mộc Châu. Vừa an ủi cô anh ta vừa thấy bản thân đau lòng đến mức suýt chút nữa không khống chế được vọt thẳng ra ngoài.
Có lẽ là đã tìm được người làm chỗ dựa cho mình, hai tay Trần Mộc Châu mở ra ôm lấy Dương Thừa Húc, đầu gục trong ngực anh ta gào khóc. Cô ta vừa khóc nấc lên vừa oan ức kể lể. Tuy giọng nói của Trần Mộc Châu có chút mơ hò, nhưng vẫn nói ra hết đầu đuôi câu chuyện. Bây giờ đầu Dương Thừa Húc như quánh lại không thể suy nghĩ được gì nữa, anh ta theo phản xạ có điều kiện ôm lấy người phụ nữ trong ngực mình nhẹ giọng an ủi. Chuyện như thế này, trong khoảng thời gian ngắn anh ta cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống. Tình huống như thế, coi như anh ta có muốn đi tìm lãnh đạo bệnh viện đòi công bằng, có lẽ cũng chỉ có thể nhận được chút tiền bồi thường chứ không hơn.
Chẳng trách trước khi vào bệnh viện anh ta lại cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Chỉ sợ là toàn bộ bệnh viện đều bị tấn công bất ngờ. Có lẽ không phải chỉ có một người đến hành hung, bởi vì một mình hắn ta không thể vượt qua đồi bảo vệ, chạy lên tầng được.
“Mộc Châu, không sao đâu em. Trong lòng anh, em là người xinh đẹp nhất, em mãi là cô bé mười tám tuổi. Bệnh viện này đã không an toàn nữa, anh đưa em đến nơi khác nhé, được không em?” Mấy tên không ưa bọn họ ở Hải Phòng kia đều biết bọn họ đang ở đây. Nếu như chẳng may bố anh ta không chống đỡ nổi, vậy thì người gặp xui xẻo tiếp đó sẽ là anh ta và Trần Mộc Châu. Thế nên đây là lúc anh ta muốn rời khỏi nơi này.
...