Chương 700


...

Lúc này, Tư Mộ Hàn lại nói một câu: “Về sớm đi.”

“Em biết rồi.”

Hai người chẳng nói được mấy câu đã cúp điện thoại.

Nguyễn Tri Hạ bĩu môi, người đàn ông này gọi điện thoại đến nhưng cũng chẳng nói được gì.

Thời gian của cuộc gọi này còn chưa đến năm phút.

Xe cô hẹn vẫn chưa đến.

Đằng sau đột nhiên vang lên âm thanh một người phụ nữ: “Cô Hạ.”

Đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc một lúc, quay đầu lại thấy là Tư Liên cô mới thở ra một hơi. Cô hồi tinh thần lại một lúc rồi mới lên tiếng: “Bác Trần tìm cháu có việc gì sao?”

“Đúng vậy.” Tư Liên khẽ gật đầu, giọng điệu chậm rãi: “Tôi mong Cô Hạ đừng lúc nào cũng tìm Tiểu Thành nhà tôi đi chơi, nó còn là đứa trẻ còn chưa học hành ra đâu vào đâu.”

Nói ra vẻ đường hoàng như vậy, chẳng qua cũng chỉ là không muốn cô tiếp xúc với Tiêu Thành.

Lời của Tư Liên còn tốt đẹp hơn Tư Cẩm Vân nhiều, nhưng cũng không thể giấu được sự thật giấu đao trong lời nói.

“Bác Trần quan tâm đến Tiểu Thành như vậy, cậu ấy biết không? Không biết nếu cậu ấy biết bác nói những lời này với cháu sẽ nghĩ như thế nào?” Nguyễn Tri Hạ rất phản cảm với Tư Liên.

Nhà họ Tư có rất nhiều người đều khiến cô thấy phản cảm.

“Cô Hạ, đây là việc của người lớn chúng ta, mong cô cũng không nói cho Tiểu Thành.” Ngữ khí của Tư Liên vẫn không thay đổi, không nhanh không chậm cho thấy cực kì có khí chất.

Tuổi tác của Tư Liên còn lớn hơn Tư Cẩm Vân nhiều, rất biết cách áp chế tức giận.

Tư Cẩm Vân cao ngạo, coi thường Nguyễn Tri Hạ, nói chuyện cũng không khách khí.

Nguyễn Tri Hạ nhìn vào Tư Liên, chậm rãi đáp: “Bác Trần, nói về phận thì bác là trưởng bối, cháu và Tiểu Thành tuổi tác cũng không kém nhau là mấy, ở trước mặt bác cháu cũng chỉ là đứa trẻ, cháu chẳng phải người lớn gì cả.”

Cô nói xong liền nhìn Tư Liên nở một nụ cười.

Tư Liên hơi biến sắc: “Cháu Hạ, cháu đang quấy rối đó.”

“Thế à? Sao cháu lại thấy bác mới là người đang quấy rối nhỉ.” Nguyễn Tri Hạ nâng mí mắt, nhìn có chút lạnh lùng: “Cháu không biết bác nghĩ về con trai bác như nào, nhưng cháu coi Gia Thành là em trai của mình, giữa chúng cháu không hề có gì cả. Nếu không phải Trần Tuấn Tú tìm cháu, cháu thậm chí còn không biết ba cậu ấy đã qua đời rồi. Lúc này rồi, người làm mẹ như bác hình như không có chút đau buồn nào, mà còn có tâm trạng đến làm phiền cháu nhỉ, đúng là hiếm thấy mà.”

Trong ngữ khí của Nguyễn Tri Hạ tỏ rõ sự chế giễu, nhưng vẫn không có lời nào quá đáng: “Chuyện gì ra chuyện ấy, đừng kéo theo cái khác vào.”

Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt: “Thế thì đừng nói nữa.”

“Cô…” Tư Liên tức giận hít một hơi: “Cuối cùng tôi cũng biết vì sao Tư Mộ Hàn lại muốn ly hôn với cô rồi, loại phụ nữ không biết điều như cô, hoàn toàn không xứng với Tư Mộ Hàn.”

Có lẽ Nguyễn Tri Hạ ở nhà họ Nguyễn uất ức quá lâu, nên người khác nói càng khó nghe, cô càng bình tĩnh: “Bác biết điều, bác có đạo đức, bác có thể về nói với Gia Thành, để em ấy đoạn tuyệt quan hệ với cháu, xem em ấy có đồng ý hay không.”

Nguyễn Tri Hạ lần này thật sự làm Tư Liên tức giận rồi, bà lớn tiếng quát: “Nguyễn Tri Hạ!”

“Không phải bác nghĩ mình biết điều lắm sao? Nếu bác muốn tốt cho Tiểu Thành, thì nhớ phải trở về nói với nó, để sau này nó không được liên lạc với cháu, đừng ra ngoài chơi với cháu, đỡ ảnh hưởng học tập.”

Tư Liên rõ ràng là đến gây chuyện, cô đã bao lâu rồi không ra ngoài chơi cùng Tư Gia Thành?

Hơn nữa, Tư Gia Thành cũng là một người có chính kiến, chuyện học hành tự nó biết mà tính toán.

Tư Liên tất nhiên sẽ không nói những cái đấy với Tư Gia Thành, giữa hai người họ còn đang có hiểu lầm, vậy nên bà ta mới đến tìm Nguyễn Tri Hạ.

Nguyễn Tri Hạ khiến bà ta không còn lời nào phản kháng, cuối cùng chỉ có thể chỉ vào cô mắng: “Không thể hiểu nổi!”

Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu, ý vị mà nhìn Tư Liên: “Bác Trần cuối cùng nhịn không nổi nữa mà mắng người rồi ư?”

...