...
Gần đây cô ăn đã xem như tốt hơn, nhưng vẫn ăn ít hơn so với phụ nữ bình thường.
Ăn sáng xong, Tư Mộ Hàn đi tới công ty luôn.
Nguyễn Tri Hạ chơi đồ chơi cùng Tư Hạ.
Trước đây khi Tư Hạ ở nhà cổ cũng sẽ có người giúp việc chơi cùng với cô bé, nhưng người giúp việc dù sao cũng có chỗ e ngại, sẽ không mở lòng chơi với Tư Hạ giống như Nguyễn Tri Hạ.
Trẻ con cần nhất chính là bạn, chơi cùng trẻ con rất dễ dàng làm cho cô bé thấy gần gũi, thân thiết hơn.
Hơn nữa, Tư Hạ vốn thích Nguyễn Tri Hạ.
Buổi trưa Tư Mộ Hàn không về ăn cơm, buổi trưa khi Tư Hạ ngủ trưa lại làm nũng đòi Nguyễn Tri Hạ ngủ cùng cô bé.
Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là ngủ trưa cùng với Tư Hạ.
Có lẽ Tư Hạ có người ngủ trưa cùng nên ngủ rất lâu.
Tư Hạ ngủ rất say, dẫn đến Nguyễn Tri Hạ cũng ngủ lâu theo.
Mãi đến khi cô mơ mơ màng màng nghe thấy được có tiếng mở cửa “Két” một cái, mới chợt mở mắt tỉnh lại.
Cô lập tức nhìn sang Tư Hạ nằm ở bên cạnh.
Tư Hạ đang ôm cánh tay của Nguyễn Tri Hạ ngủ say. Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới ngước mắt nhìn về phía cửa.
Lúc này trời đã hơi tối, ánh sáng trong phòng có phần lờ mờ.
Cô khẽ nhíu mày, sau khi thích ứng với ánh sáng trong phòng mới phát hiện cửa phòng hé mở một nửa, người đứng ở đó là Tư Mộ Hàn.
Trên người Tư Mộ Hàn mặc bộ vest sáng sớm ra cửa, bộ vest phẳng lỳ lại tinh tế, càng tôn lên dáng vẻ cao ráo, rắn rỏi của anh.
Nguyễn Tri Hạ ngây người nhìn một lát, sau đó mới rón rén xoay người xuống giường, tiện tay cầm lấy điện thoại di động để ở đầu giường.
Xác định không làm Tư Hạ giật mình tỉnh giấc, lúc này cô mới yên tâm đi ra trước cửa.
Tư Mộ Hàn thấy cô đi ra, cũng xoay người đi ra ngoài.
Đóng cửa phòng lại, Nguyễn Tri Hạ đi theo sau lưng Tư Mộ Hàn, nhìn đồng hồ mới phát hiện bây giờ đã hơn năm giờ rồi, thảo nào Tư Mộ Hàn cũng đã trở về.
Lúc cô ngủ để điện thoại sang chế độ im lặng, bây giờ mới phát hiện ra có một cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.
Cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đều là của Thẩm Lệ.
Có thể Thẩm Lệ gọi điện thoại cho cô nhưng phát hiện không ai nghe máy liền gửi tin nhắn cho cô.
Nội dung tin nhắn rất đơn giản: “Chiều mai có rảnh không? Hẹn nơi gặp mặt đi.”
Nguyễn Tri Hạ vội vàng nhắn tin lại: “Được.”
Khi cô ngẩng đầu nhìn Tư Mộ Hàn, phát hiện anh đã đứng ở cách đó không xa, đang dừng chân nhìn cô chằm chằm.
Nguyễn Tri Hạ bị anh nhìn thì cảm thấy không được tự nhiên, hỏi anh: “Buổi tối anh muốn ăn gì?”
Tư Mộ Hàn khẽ nói: “Đoán xem.”
Nghe như hai từ giống như nói đùa nhưng lại bị anh nói ra với giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Nguyễn Tri Hạ mím môi không nói thêm gì nữa, đi thẳng xuống nhà bếp dưới tầng.
May là ban ngày cô có tìm người giúp việc hỏi qua về sở thích của Tư Mộ Hàn rồi.
Người đàn ông này thật đúng là… bất kỳ lúc nào cũng không quên đào hố chờ cô.
…
Bữa cơm tối được làm vô cùng phong phú.
...