Chương 1562


...

Bởi vì có thêm một Tư Mộ Hàn nên thực đơn vốn được lên sẵn lại phải thêm vài món.

Buổi trưa chỉ ăn đại một chút, chủ yếu là bữa tối.

Mấy ngày qua Tư Nguyễn không nhìn thấy Tư Mộ Hàn nên hôm nay cứ bám dính lấy anh.

Tư Mộ Hàn cũng rất nhẫn nại dỗ dành Tư Nguyễn, Nguyễn Tri Hạ gọt hoa quả, chuẩn bị đồ ăn vặt và nước cho Tư Nguyễn.

Lúc cô đem những món ăn vặt đã chuẩn bị vào, thấy hai ba con đang cùng chơi một trò chơi có lợi cho não bộ.

Tư Mộ Hàn lười biếng dựa vào sofa, trông cực kỳ thoải mái.

Một tay anh đặt ra phía sau sofa, còn Tư Nguyễn đang ngồi xếp bằng tròn ở bên cạnh anh, trong lòng có một chiếc ipad. Nửa người con bé dựa vào người Tư Mộ Hàn, dáng vẻ lười biếng giống hệt anh.

Ánh mắt của Tư Mộ Hàn nhìn vào chiếc ipad trong lòng Tư Nguyễn, cho dù chỉ là chơi game với bạn nhỏ thôi thì vẻ mặt anh cũng rất chuyên chú và nghiêm túc.

Lúc nào Tư Nguyễn không biết chơi thì sẽ quay sang nhìn Tư Mộ Hàn, còn Tư Mộ Hàn sẽ đưa tay ra giúp đỡ.

Lúc này, ánh mắt của Tư Nguyễn sáng rực, khóe miệng của Tư Mộ Hàn cũng khẽ nhếch lên.

Chắc là do Nguyễn Tri Hạ nhìn hơi lâu, nên Tư Mộ Hàn mới nhìn lại về phía cô.

Anh nhìn quá đột ngột, Nguyễn Tri Hạ còn chưa kịp thu ánh mắt về, ánh mắt của hai người chạm vào nhau.

Trái tim của Nguyễn Tri Hạ đập nhanh hơn rất nhiều giống như đang hoảng loạn.

Trước khi cô hoảng hốt rời mắt đi thì Tư Mộ Hàn đã sớm điềm nhiên nhìn đi chỗ khác rồi.

Tâm trạng của Nguyễn Tri Hạ đột nhiên trầm xuống, cô cụp mắt, đưa đồ ra phía sau rồi quay người đi.

Cô cầm điện thoại, ngồi xuống chiếc ghế cách xa sofa lướt lên lướt xuống trong vô thức.

Mở trang nào ra bên trên đều là lời chúc mừng năm mới.

Nguyễn Tri Hạ nhìn mãi, cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì.

Cô quay đầu nhìn sang sofa, thì phát hiện Tư Mộ Hàn đang nhìn mình.

Sau đó Tư Mộ Hàn nói nhỏ một câu: “Con bé ngủ rồi.”

Hóa ra là Tư Nguyễn ngủ rồi.

Nguyễn Tri Hạ đứng dậy bước qua bên đó, quả nhiên thấy Tư Nguyễn đang dựa vào người Tư Mộ Hàn ngủ say, ipad thì đã được Tư Mộ Hàn lấy ra đặt ở bên cạnh.

Nguyễn Tri Hạ cúi người muốn bế Tư Nguyễn nhưng lại bị Tư Mộ Hàn đưa tay chặn lại.

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ khó hiểu: “Anh lại muốn làm gì?”

Tư Mộ Hàn điềm nhiên không để lộ ra chút cảm xúc nào: “Anh bế con bé về phòng, em mở cửa.”

Nguyễn Tri Hạ ngập ngừng đôi chút rồi cũng rút tay lại, cô đứng dậy đi mở cửa phòng Tư Nguyễn.

Đi được hai bước, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại quay đầu lại nhìn về phía sau.

Đúng lúc Tư Mộ Hàn đang bế Tư Nguyễn lên.

Tư Nguyễn gần 15kg rồi, có lúc con bé ngủ quên ở ngoài, Nguyễn Tri Hạ phải tốn chút sức lực mới có thể bế nó lên.

Nhưng đối với Tư Mộ Hàn mà nói, chút cân nặng này của Tư Nguyễn chẳng đáng là gì, anh nhẹ nhàng thoải mái cũng có thể bế đc Tư Nguyễn lên rồi.

Nguyễn Tri Hạ đứng phía trước mở cửa, Tư Mộ Hàn nhanh chóng bế Tư Nguyễn vào phòng.

Anh mới đặt Tư Nguyễn xuống giường thì Nguyễn Tri Hạ đã bước qua đắp chăn cho con bé.

Cho đến khi ra khỏi phòng Tư Nguyễn, hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào.

Tư Mộ Hàn xuất hiện từ sớm, mãi cho đến ban nãy đều là vì có Tư Nguyễn ở đây, Nguyễn Tri Hạ mới cảm thấy không quá khó chịu.

...