...
Trên khuôn mặt của Cố Tri Dân hiện lên vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.
Giống như một đứa trẻ đùa dai bị vạch trần, hoảng sợ muốn phủ nhận và che đậy.
Thẩm Lệ truy hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Thật ra mấy ngày nay, cô luôn cảm thấy Cố Tri Dân rất kỳ lạ.
Nhưng mỗi khi cô tỉ mỉ quan sát Cố Tri Dân rốt cuộc có chỗ nào kì lạ thì lại nhìn không ra anh ta bị làm sao.
Thẩm Lệ cho rằng là cô suy nghĩ nhiều, cho đến hôm nay khi trở về nhà, cảm giác đó lại trỗi dậy từ trong đáy lòng.
Buổi sáng, cô nhìn giống như chỉ chăm chú xem video và chơi trò chơi nhưng thật ra cô vẫn luôn quan sát Cố Tri Dân.
Thật ra Cố Tri Dân cũng không có chỗ nào biểu hiện khác thường, chính là lúc làm việc hơi tập trung đến nỗi làm cho cả người như trầm đi.
Giống như là có tâm sự.
Người đàn ông tên Cố Tri Dân này, sẽ không có tâm sự.
Bởi vì, bất cứ khi nào anh ta muốn làm gì thì anh ta sẽ đi làm.
Có thể làm cho anh ta mất tập trung như vậy, chắc chắn là đã có việc gì đó khó giải quyết.
Vẻ mặt bất thường đó của Cố Tri Dân chỉ như thoáng qua, anh ta nhanh chóng trở lại vẻ tự nhiên.
Anh ta trả lời lưu loát câu hỏi của Thẩm Lệ: “Anh đang nghĩ, nếu anh chuyển đến nhà em để chăm sóc cho em thì em sẽ để anh ngủ phòng ngủ một hay phòng ngủ hai, nếu như để anh ngủ phòng thứ hai, anh sẽ giả vờ cúp điện sợ bóng tối để mò mẫm đến phòng ngủ chính, hoặc là giả vờ gặp ác mộng mà tỉnh dậy…a!”
Cố Tri Dân hơi khuỵu gối, lắc lắc cái chân bị Thẩm Lệ đá: “Thẩm Tiểu Lệ, em đang giết chồng mình đấy.”
“Nói lại lần nữa.” Thẩm Lệ vừa nghe anh ta nói thì đã biết anh ta đang thêu dệt chuyện, còn thêu dệt vô cùng thái quá.
“Không nói nữa, anh thật sự đang nghĩ vậy mà.” Cố Tri Dân nghiêm nghị nói: “Giường trong phòng ngủ quá nhỏ. Anh ngủ đến nửa đêm rồi ngã xuống sàn nhà thì phải làm sao?”
“Hừ.” Thẩm Lệ cười lạnh: “Đương nhiên là bò lên lại rồi? Chẳng lẽ còn muốn ngủ dưới đất để cho bị bệnh rồi sau đó ỷ lại vào tôi sao?”
Cố Tri Dân bị chế nhạo sờ sờ mũi: “Ý của em là đồng ý cho anh chuyển đến nhà em để chăm sóc em rồi?”
Lời từ chối đến bên miệng, khẽ ngừng lại.
Bởi vì Thẩm Lệ nghĩ đến việc Cố Tri Dân hiện giờ biết nấu ăn.
Việc nấu ăn này cô không học được, với lại cũng không muốn ăn đồ ăn bên ngoài quá nhiều, đồ ăn bên ngoài có chỗ nào ngon đâu chứ.
Thấy cô do dự, Cố Tri Dân đã đập bàn nói: “Được rồi, anh sẽ thu dọn đồ đạc rồi chuyển đến ngay, chờ anh.”
Cố Tri Dân vỗ nhẹ vào đầu cô, quay người bước ra ngoài.
Cho đến khi nghe tiếng đóng cửa thì Thẩm Lệ mới kịp hoàn hồn lại, rõ ràng cô muốn hỏi Cố Tri Dân có phải là có tâm sự hay không, thế nào mà cuối cùng lại bị anh ta dắt mũi đến chuyện này rồi?
Cô không khỏi sờ sờ đầu của mình, chẳng lẽ do đầu bị đau đến mức chỉ số IQ của cô tụt dốc, nên cô không thể làm gì được Cố Tri Dân?
...