...
“Hay là nói, em gái Tri Hạ, em vẫn còn…”
“Lê Quốc Nam, anh nói bậy bạ gì đấy, Hướng Minh còn ở đây mà anh lại bắt đầu nói hươu nói vượn, coi chừng em nói với anh trai để anh ấy tự mình đến đây trông chừng anh” Nguyễn Tri Hạ che mặt, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, hận không thể nhào lên cắn anh ta ngay tại chỗ.
“Lỗi của anh, là lỗi của anh, em gái Tri Hạ bao dung độ lượng tha cho anh đi, là anh nói sai, không nên không biết giữ mồm miệng trước mặt Hướng Minh, sắc mặt Lê Quốc Nam nghiêm túc, gần như là thề với Nguyễn Tri Hạ: “Em gái Tri Hạ tha cho anh lần này đi”
“Hừ..” Nguyễn Tri Hạ đứng dậy không thèm để ý đến người này, quay về thu dọn đồ đạc, nếu phải trở về Hải Phòng thì có lẽ chỉ thỉnh thoảng mới có thể về đây vài lần, những đồ vật cần mang về rất nhiều, cô cần phải nhanh chóng thu xếp lại.
Nửa tháng sau, tại sân bay Hải Phòng, Nguyễn Tri Hạ đứng trong một góc sân bay chờ người.
Váy dài màu lam nhạt kết hợp với đôi giày da nhỏ đế thấp màu trắng tinh, mái tóc đen xõa ngang vai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị khẩu trang màu đen che kín mít, chỉ để lộ ra một đôi mắt to đen trắng rõ ràng. . Đam Mỹ Hay
Cho dù không thấy rõ khuôn mặt lắm nhưng vóc dáng xinh đẹp và làn da trắng ngần vẫn khiến cô hết sức nổi bật khi đứng trong góc nhỏ.
“Mẹ ơi, đi thôi. Một giọng nói non nớt truyền đến từ bên cạnh.
Ánh mắt của Nguyễn Tri Hạ sáng lên, dịu dàng ngồi xổm xuống: “Đây là lần đầu tiên Hướng Minh đến Hải Phòng, con cảm thấy ở có được không?” Hướng Minh mặc chiếc áo sơ mi trắng với quân yếm màu xanh nhạt, cậu bé nghiêm mặt. Đôi mắt sắc bén liếc về phía những người đã nhìn trộm Nguyễn Tri Hạ một cách xấu xa.
“Mẹ, tại sao chúng ta không thể về cùng một lúc với cậu vậy…?”
Hướng Minh dắt lấy tay của Nguyễn Tri Hạ rồi đi lên phía trước, vẻ mặt có chút khó coi. Dọc theo con đường này, không biết cậu bé đã phát hiện ra bao nhiêu người len lén nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ rồi nữa.
“Bởi vì mẹ không muốn phô trương, nếu như về chung với cậu của con thì sợ rằng cả thành phố Hải Phòng đều sẽ biết. Mẹ rất keo kiệt, mẹ không muốn để người khác cướp Hướng Minh của mẹ đi. Vậy cho nên chỉ có thể khiến cho Hữu Hữu lén lút đi về với mẹ thôi.’ Nguyễn Tri Hạ sờ lên mái tóc mềm mại của Hướng Minh rồi thỏa mãn mà híp mắt lại: “Còn nữa, Hướng Minh con phải nhớ kỹ, ở bên ngoài thì phải gọi chú Nam của con bằng bố, con biết chưa?” Để Nguyễn Kiến Định và Lê Quốc Nam về trước hấp dẫn ánh mắt của người ngoài, thuận tiện tung ra chuyện Lê Quốc Nam đã kết hôn và có con ra ngoài. Chờ tới khi cô dẫn Hướng Minh về sau thì không cần trốn đông trốn tây nữa. Nếu như không may mắn như thế thì cuối cùng vẫn phải đụng vào Tư Mộ Hàn, vậy chỉ có thể để Nguyễn Tri Hạ giả vờ như mất trí nhớ mà thôi.
Kế hoạch này là do ba người ngồi lại suy nghĩ hơn nữa tháng trời mới quyết định được, lúc này mới về nước.
Hướng Minh chu miệng, cậu bé gật gật đầu với vẻ không yên lòng: “Mẹ yên tâm đi, con nhớ kỹ rồi ạ. Chúng ta đi nhanh lên không cậu chờ sốt ruột” Nguyễn Hướng Minh nhìn đồng hồ cách đó không xa thì trở nên lo lắng, cậu bé kéo lấy Nguyễn Tri Hạ chạy ra ngoài.
Người cậu bé nhỏ nhắn, nhìn thì không thấy gì nhưng sức lực lại rất lớn.
Nguyễn Tri Hạ được dắt đi, chạy lảo đảo.
“Chạy chậm thôi, cẩn thận té bây giờ, cậu sẽ không trách chúng ta đâu, Hướng Minh con chạy chậm thôi.” Nguyễn Kiến Định đã tới trước giờ hẹn hai mươi phút rồi đứng chờ ở cổng phi trường. Vốn anh ấy không đồng ý để một mình Nguyễn Tri Hạ dẫn theo Nguyễn Hướng Minh về. Mặc dù không có gì nguy hiểm nhưng không tận mắt nhìn thấy thì Nguyễn Kiến Định vẫn có chút không yên lòng.
Nguyễn Kiến Định nhìn đồng hồ vô số lần, anh ấy nói với vẻ mặt khó xử: “Anh ngồi trên xe chờ, chú ý quan sát bốn phía, đừng bỏ lỡ cô chủ và cậu chủ nhỏ.” Nguyễn Kiến Định đợi tới nỗi trái tim anh ấy cảm thấy hoảng hốt, đành phải dặn tài xế chờ ở trên xe, còn mình thì xuống xe tìm.
“Cậu yên tâm đi” Hôm qua tài xế vừa mới nhìn ảnh chụp một cách cẩn thận, anh ta mím môi đồng ý với vẻ mặt nghiêm túc.
...