Chương 2497


...

Qúy Vãn Thư che giấu sự mất mát trong mắt: “Được thôi, đến lúc đó cậu thông báo với mình một tiếng.”

Ban đầu cô ta chỉ muốn cùng Cố Tri Dân ăn cơm, nhưng khi nghe chủ ý này của Cố Tri Dân, là muốn mọi người cùng nhau tụ họp.

Ngày hôm sau, bộ phim của Thẩm Lệ bắt đầu khá sớm, bốn giờ đã thức dậy rồi.

Khách sạn có bữa ăn sáng tự chọn, Thẩm Lệ chuẩn bị xong, cùng Cố Mãn Mãn đi xuống nhà ăn.

Thời gian vẫn còn sớm, người ăn sáng trong nhà ăn đều là người của nhóm kịch 《Mất Thành》, người người đều đang trong trạng thái buồn ngủ, có một số người ăn với đôi mắt nhắm nghiền.

Cố Mãn Mãn liếc nhìn khu vực ăn sáng, xoa xoa đôi tay nhỏ bé của mình: “Wow, có bánh bao thịt kìa!”

Thẩm Lệ ghét bỏ nhìn cô: “Chị đi trước chào hỏi đạo diễn đây.”

Thẩm Lệ đi đến chào đạo diễn xong thì phát hiện chiếc bàn này đã hết chỗ ngồi. Sau khi quay người đi lấy đồ ăn sáng, cô và Cố Mãn Mãn ngồi đối diện nhau xuống một cái bàn khác.

Cố Mãn Mãn nhìn xung quanh: “Sao anh họ em không đến?”

Thẩm Lệ phớt lờ cô.

Cố Tri Dân không đến ăn sáng thì có liên quan gì đến cô.

Mới gia nhập đoàn ngày đầu tiên, Tiêu Văn đã đuổi theo tới, lúc này không chừng anh ta đang ngọt ngào tình cảm với Tiêu Văn cũng nên.

Thẩm Lệ nhét mạnh cả cái bánh bao nhỏ vào miệng.

Cố Mãn Mãn ở bên cạnh rùng mình: “Chị tiểu Lệ, có phải chị nhập vai quá mạnh mẽ hay không, ăn một cái bánh bao mà cũng tàn nhẫn như một kẻ giết người biến thái vậy …”

“Thật sao?” Thẩm Lệ quay đầu lại, nhìn cô xa xăm.

Cố Mãn Mãn bị dọa sợ đến mức đánh rơi cả cái bánh bao trong tay, còn ợ lên nữa.

“Chào buổi sáng.”

Thẩm Lệ nghe thấy tiếng nói bèn ngẩng đầu lên, đối mặt với Qúy Vãn Thư đang mỉm cười dịu dàng.

Qúy Vãn Thư đã trang điểm đầy đủ, quần áo còn đắt hơn ngày hôm qua, cả người đẹp đẽ tinh xảo như một quý cô đang đi dự tiệc vậy.

Thẩm Lệ quan sát một lúc, Qúy Vãn Thư đã ngồi xuống: “Thật trùng hợp, không ngờ lại có thể gặp cô ở trong nhà ăn.”

Thẩm Lệ cầm điện thoại lên liếc nhìn, khóe môi dưới nhếch lên, thờ ơ nói: “Cô có phải là dây leo không? Vòng vo quanh co nhiều như vậy cũng không sợ tự quấn cổ mình đến chết à.”

“Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.” Thẩm Lệ ném đôi đũa trong tay xuống, nhìn thẳng Lỹ Vãn Thư.

Cô không biết tại sao Qúy Vãn Thư lại ở trong khách sạn này. Tối qua có thể gặp nhau ở sảnh khách sạn có lẽ thực sự chỉ là một sự trùng hợp.

Nhưng lúc này rõ ràng không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Cố Tri Dân không ở đây, Qúy Vãn Thư cũng không giả vờ nữa, nét mặt cứng nhắc, hơi thở trên toàn bộ cơ thể cũng thay đổi, không còn dịu dàng nữa, ngược lại để lộ ra vài phần hung hăng kiêu ngạo.

Ánh mắt cô ta lướt qua Cố Mãn Mãn: “Bảo cô ấy đi đi.”

Cố Mãn Mãn đang dựng đứng hai tai hóng chuyện nghe thấy vậy thì ngay lập tức ngồi thẳng người lên, trừng mắt nhìn Qúy Vãn Thư: “Sao lại bảo tôi đi? Không phải cô muốn nhân lúc tôi đi rồi bắt nạt chị tiểu Lệ nhà chúng tôi đó chứ?”

Qúy Vãn Thư thẳng thừng phớt lờ lời nói của Cố Mãn Mãn, cười chế nhạo Thẩm Lệ: “Sao cô càng sống lại càng thụt lùi thế, cô giữ lại một người đại diện ngu ngốc như vậy có tác dụng gì?”

...