...
Lính cứu hỏa nói xong, lại nhìn sắc mặt Nguyễn Tri Hạ rất khó coi, quan tâm hỏi: “Cơ thể cô không có sao chứ?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Tôi không sao.”
Nguyễn Tri Hạ nói như vậy, lính cứu hỏa cũng không hỏi nhiều nữa.
...
Nguyễn Tri Hạ ra khỏi tòa nhà, chỉ tìm Thời Dũng. Chủ yếu là cô muốn tìm Tư Nguyễn.
Chỉ là, cô vẫn không tìm được Thời Dũng, nhưng lại nhìn thấy Tần Thủy San.
Tần Thủy San vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, đi tới đã kéo Nguyễn Tri Hạ đến, tức giận nói: “Cậu làm sao vậy? Lúc trước khi ký hợp đồng, cũng là một bộ dạng mất hồn mất vía, có phải...”
“Có liên quan đến Tư Mộ Hàn?” Tần Thủy San thử hỏi Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ thậm chí còn chẳng chớp mắt, Tần Thủy San cũng không thể nào phân tích tình hình thực tế của Nguyễn Tri Hạ, chỉ có thể tự mình hỏi: “Nếu là vì Tư Mộ Hàn, cậu vẫn tham gia khai máy《 Mất Thành 2》 được à? Có muốn hay mình mượn cớ giúp cậu không?”
“Không cần, chuyện làm ăn, tớ có chừng mực. Tớ còn có việc, đi trước.” Nguyễn Tri Hạ vỗ vỗ vai Tần Thủy San, mặt cảm kích.
Cô và Tần Thủy San có thể hợp tác lần thứ hai sau ba năm, là duyên phận cũng là tình cảm.
Cô rất cảm kích Tần Thủy San.
Tần Thủy San cũng không tiện nhiều lời, không yên tâm hỏi: “Cậu đến đây thế nào? Có lái xe hay không, có muốn mình đưa cậu về không?”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, phất phất tay với cô ấy, ý bảo không cần.
Tần Thủy San không thể làm gì khác hơn là thở dài, đưa mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ đi xa.
Vừa rời khỏi tầm mắt Tần Thủy San, Nguyễn Tri Hạ gọi điện thoại ngay cho Thời Dũng.
Thời Dũng nghe điện thoại rất nhanh.
“Cô Hạ.” Thời Dũng giống như mãi mãi chỉ có giọng nói trầm thấp và đúng mực này.
“Hạ Hạ đang ở cùng anh sao? Hai người ở đâu? Tôi tới tìm hai người.”
Nguyễn Tri Hạ ừa nghe điện thoại, vừa nhìn xung quanh, tìm hình bóng Thời Dũng.
Đầu kia yên lặng chốc lát, giọng của Thời Dũng của vang lên lần nữa: “Tôi đưa Hạ Hạ rời đi trước rồi.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩn ra, mới hỏi: “Đi đâu?”
Không đợi Thời Dũng bên kia điện thoại, trả lời Nguyễn Tri Hạ cảm giác được có người vỗ vai cô một cái, lập tức vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ che nửa loa điện thoại, quay đầu nhìn sang phía âm thanh truyền tới.
“Lưu Chiến Hằng?” Nguyễn Tri Hạ để điện thoại di động xuống, giọng lạnh đi bất ngờ: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Em cũng ở đây sao?” Lưu Chiến Hằng mỉm cười: “Là duyên phận đấy.”
Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại.
Tư Nguyễn được Thời Dũng mang theo, Nguyễn Tri Hạ rất yên tâm, Lưu Chiến Hằng đột nhiên xuất hiện, cô cũng không tiện nghe điện thoại.
“Em không nghe điện thoại sao? Em tiếp tục đi, tôi chờ em.” Lưu Chiến Hằng đưa tay trước mặt, phong thái lịch lãm.
“Cuộc gọi không quan trọng, cũng không có gì đáng nói.” Nguyễn Tri Hạ bỏ điện thoại vào túi.
Lần trước, Lưu Chiến Hằng cứu cô và đưa cô trở lại, từ đó cô không gặp lại anh ta nữa.
Mãi cho đến khi vết thương của cô khỏi dần, Lưu Chiến Hằng cũng chỉ là thỉnh thoảng nhắn tin hỏi một chút tình hình của cô.
Đại đa số thời gian Nguyễn Tri Hạ cũng không về.
Thực sự không muốn để ý đến anh ta.
...