...
Anh bận đến nỗi mà mỗi khi Cố Tri Dân muốn gặp anh đều phải hẹn trước, vì vậy Cố Tri Dân cũng không có cơ hội hỏi anh về chuyện của Nguyễn Tri Hạ.
Trong lòng anh ta vẫn tự hỏi tại sao Tư Mộ Hàn lại đột nhiên không tìm Nguyễn Tri Hạ, không ngờ Tư Mộ Hàn vậy mà có cách của riêng mình.
“Một lũ vô dụng!”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn đột nhiên vang lên, trong giọng nói lạnh lùng chứa đựng cơn tức giận bị kìm nén.
Cố Tri Dân nhanh chóng suy nghĩ và thầm phân tích một lần đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta nhìn gương mặt bình tĩnh của Tư Mộ Hàn và đắn đo hỏi một câu: “Không phải bây giờ Tri Hạ đã sắp sinh rồi sao?”
Tư Mộ Hàn không nhìn anh ta mà vừa nói vừa đứng dậy: “Ngày sinh dự kiến vào đầu tháng bảy.”
“Cậu phải đi à? Chúng ta còn chưa ăn cơm mà?” Cố Tri Dân thấy anh muốn đi cũng đứng dậy theo.
Tư Mộ Hàn không để ý tới anh ta.
Cố Tri Dân lên tiếng khuyên anh: “Người cậu phái đi bị Tri Hạ phát hiện cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ? Cùng lắm là cậu lại phái thêm vài người cô ấy không biết đi…”
“Không.” Tư Mộ Hàn nói với vẻ mặt không đổi: “Cô ấy rất cảnh giác, lần này bị cô ấy phát hiện, muốn phái người đi theo cô ấy lần nữa thì rất khó.”
Cố Tri Dân gãi đầu và nhíu mày nói: “Lén lút không được thì công khai, cậu cứ đưa cô ấy về là được rồi, dù sao cô ấy cũng sắp sinh.”
Tư Mộ Hàn hơi ngừng lại.
Đưa Nguyễn Tri Hạ về?
Tưởng rằng anh không muốn ư?
Mỗi ngày anh đều muốn đưa Nguyễn Tri Hạ trở về.
Sau đó lúc nào cũng khóa cô ấy lại bên người anh.
Cố Tri Dân thấy Tư Mộ Hàn dừng lại, tưởng Tư Mộ Hàn chịu nghe lời mình liền nói tiếp: “Nhớ cô ấy như vậy thì đón về đi.”
Đôi mắt Tư Mộ Hàn thâm trầm cũng không biết nghĩ được gì liền đi thẳng mở cửa ra rời khỏi.
Cố Tri Dân thở dài, lẩm bẩm: “Có vợ rồi thì không cần anh em nữa…”
…
Nguyễn Tri Hạ đã ở khách sạn hai ngày, suốt ngày ngoại trừ ăn cơm ngủ ra cũng không làm gì khác, vô cùng nhàn rỗi.
Vì vậy khi cô không có việc làm sẽ ra ngoài đi dạo.
Cũng không mua đồ, cũng không làm gì cả chỉ đi lan man.
Nhưng mục đích thực sự của cô là đang xác nhận Tư Mộ Hàn có cử người theo dõi cô không.
Trước kia cô không phát hiện chẳng qua là vì cô không nghĩ đến, hai ngày nay cô cố tình để ý, thực sự phát hiện ra có một hai lần có người đi theo cô.
Là vệ sĩ rất chuyên nghiệp, nếu không phải cô cảnh giác cố tình đi tìm, vốn dĩ sẽ không thể nào phát hiện được.
Điều này khiến cô không thể không bắt đầu kế hoạch rời khỏi Sydney.
Nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra một phương án thích hợp, một người đột nhiên xuất hiện đã phá vỡ mọi kế hoạch của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, cô như hai ngày trước thức dậy đánh răng rửa mặt xong dự định ra ngoài.
Khi cô mở cửa phòng thấy trước cửa để một vali màu đen, cô liền ngây người còn chưa kịp đợi cô phản ứng lại, một giọng nói quen thuộc đã vang lên.
“Chị Tri Hạ!”
Nguyễn Tri Hạ nghe tiếng ngẩng đầu liền thấy Tư Gia Thành cười toe toét đứng trước mặt cô.
Thấy Nguyễn Tri Hạ hồi lâu không lên tiếng, Tư Gia Thành bất mãn bĩu môi: “Chị Tri Hạ, lâu như vậy không gặp chị không quen biết em rồi sao!”
...