...
“Ồ.” Tư Hạ gật đầu, mở cửa ra chạy về phía Nguyễn Tri Hạ, kéo tay cô đi về phía nhà mình: “Chị gái xinh đẹp đến nhà em đi.”
“…Không cần đâu, sẽ có người đến mở cửa cho chị mà.”
Tư Hạ rất cố chấp: “Đi mà.”
Nguyễn Tri Hạ bị Tư Hạ kéo đến nhà cô bé.
Tư Hạ vừa vào nhà liền gọi to như muốn hiến dâng vật quý: “Tư Ớt Xanh, chị gái xinh đẹp đến này!”
Cô bé nói xong còn lấy trong tủ giày bên cạnh một đôi dép lê cho Nguyễn Tri Hạ.
Trong tủ chỉ có dép lê của cô bé với Tư Mộ Hàn, bé so sánh một chút rồi lấy dép Tư Mộ Hàn cho Nguyễn Tri Hạ: “Chị đi vào đi.”
Nói xong, dường như cảm thấy để như vậy chưa được ngay ngắn nên lại xếp lại cho gọn gàng, sau đó ngửa đầu lên nhìn Nguyễn Tri Hạ với vẻ mặt mong chờ.
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được cười vuốt mặt bé: “Cảm ơn em.”
“Không có gì.” Tư Hạ có chút ngại ngùng chạy đi.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở cửa ngoài nhìn quanh phòng một lượt.
Kết cấu căn phòng này giống với phòng của Lưu Chiến Hằng, đều là một kiểu thiết kế, trang hoàng theo phong cách Địa trung hải cũng rất ấm cúng, có thể thấy mọi đồ gia dụng trong nhà đều là đồ mới.
Cô đang do dự có nên đổi giày vào nhà không?!
Mặc dù Tư Hạ mời cô vào nhưng dường như Tư Mộ Hàn có vẻ không thích cô.
Cô cúi đầu nhìn đôi dép lê Tư Hạ đưa cho.
Cô bước chân ra, đặt chân bên cạnh đôi dép so sánh một chút, dép nam so với chân cô lớn hơn một đoạn.
Tùy tiện đi dép lê của một người đàn ông quá không lịch sự rồi.
Vì thế Nguyễn Tri Hạ cất đôi dép lê vào tủ, đi chân trần vào nhà.
Không biết Tư Hạ rót được cốc nước ở đâu, kích động đi về phía cô: “Chị gái xinh đẹp, em rót nước cho chị nè.”
Cô bé đi hơi nhanh nên vừa đi, nước trong cốc liền theo đó sánh ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đi qua đó nhận lấy cốc nước.
Một cốc nước lớn, đổ ra ngoài chỉ còn lại hai ngụm.
Dưới ánh mắt kì vọng của Tư Hạ, cô đành uống hết chỗ nước còn lại đó.
Tư Hạ hiển nhiên rất vui vẻ: “Có ngon không?”
Mặc dù nước này có mùi vị hơi lạ nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn gật đầu: “Ngon.”
“Em đi rót cho Tư Ớt Xanh một cốc.” Tư Hạ nói xong liền cầm lấy cốc nước, chạy nhanh về phía… nhà vệ sinh.
Nguyễn Tri Hạ nghiêng đầu nhìn thấy Tư Hạ giẫm lên ghế, dùng cốc hứng nước dưới vòi nước.
Chẳng trách… nước lại có mùi vị là lạ…
“Tri Hạ, con vừa nói gì thế?”
Từ đằng sau truyền đến giọng Tư Mộ Hàn, trong ngữ khí có sự lãnh đạm riêng biệt đặc trưng thuộc về một mình người đàn ông này.
Nguyễn Tri Hạ quay mạnh đầu lại liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn mặc áo tắm dài từ trên lầu bước xuống.
Khi cô nhìn thấy anh, anh cũng nhìn thấy cô.
Bước chân Tư Mộ Hàn hơi ngưng lại, vốn dĩ trên mặt không có biểu cảm gì nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt anh đã có chút thay đổi nhỏ.
...