...
Cả ngày, Nguyễn Tri Hạ bồn chồn không yên.
Buổi tối lúc ăn cơm, Nguyễn Tri Hạ không nhìn thấy Lưu Chiến Hằng, cũng không biết anh định làm gì.
Sau khi ăn tối xong, Lưu Chiến Hằng mới trở về.
Nguyễn Tri Hạ đang dắt Tư Hạ đi tới chân cầu thang thì gặp Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng chỉ nhìn Nguyễn Tri Hạ một lát, sau đó mỉm cười vươn tay với Tư Hạ: “Tri Hạ, chú Lưu ôm con một lát.”
Tư Hạ chớp chớp mắt, đưa tay về phía Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Tư Hạ: “Con nhìn xem, có thích không?”
Trong hộp chính là sôcôla.
Tư Hạ gật đầu: “Cảm ơn chú Lưu.”
“Đi chơi đi, chú Lưu còn việc phải làm, tạm biệt con.” Lưu Chiến Hằng đặt Tư Hạ xuống dưới đất, vẫy tay nói tạm biệt với cô bé.
Tư Hạ vẫy tay, không nói gì, nhìn có vẻ rất mất tự nhiên, không nhiệt tình giống như ngày thường.
Đợi đến khi Lưu Chiến Hằng đi rồi, Tư Hạ mới kéo áo của Nguyễn Tri Hạ, đưa hộp sôcôla nhỏ cho cô.
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống nói với Tư Hạ: “Con sao vậy? Con không muốn ăn sao?” . Đam Mỹ Hài
“Không phải.” Tư Hạ lắc đầu, vẻ mặt khổ sở.
Tư Hạ tới gần bên tai Nguyễn Tri Hạ nói nhỏ: “Hôm nay ba lại không tới sao?”
Cô bé nói xong thì đứng thẳng người, nhìn Nguyễn Tri Hạ, đợi cô trả lời.
Nguyễn Tri Hạ im lặng, Tư Hạ thật sự nhớ Tư Mộ Hàn rồi.
Tư Hạ lớn như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên cô bé xa Tư Mộ Hàn lâu như vậy, hoặc là Tư Hạ đã cảm nhận được điều gì đó.
Đôi khi linh cảm của một đứa bé, không phải thứ mà người lớn có thể tưởng tượng được.
Mấy ngày nay, mối quan hệ giữa Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Hằng rất căng thẳng, có lẽ Tư Hạ đã mơ hồ cảm nhận được điều này, chỉ là cô bé không hiểu chuyện này là như thế nào, cũng không biết cảm nhận này là gì, nhưng cô bé sẽ không vui, sẽ thấy hoang mang.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ phải nói với Tư Hạ như thế nào đây?
Cô phải nói với Tư Hạ, có thể Tư Mộ Hàn đã xảy ra tai nạn sao?
Cô phải nói với Tư Hạ, chú Lưu mua kẹo mỉm cười với cô bé là người xấu sao?
Cách đây rất lâu, lúc Nguyễn Tri Hạ vẫn còn ở nhà họ Nguyễn, cô đã từng nghĩ, nếu sau này cô có con, chắc chắn cô sẽ cho con mình món đồ tốt nhất trên thế giới này, nhất định phải để con mình tốt hơn bất kỳ ai khác.
Nguyễn Tri Hạ có cảm giác, cổ họng mình giống như bị nhét bông vào, nghẹn đến mức cực kỳ khó chịu, nghẹn đến mức lợi hại, lại có chút chua xót.
Tư Hạ vẫn còn nhìn cô, đợi cô trả lời.
Cô là mẹ của Tư Hạ, Tư Hạ tin tưởng cô như vậy.
Cô không thể lừa gạt con bé, nhưng cũng không đành lòng nói thật.
Nguyễn Tri Hạ rũ mắt, kiềm nén tâm trạng của mình, nhận chiếc hộp nhỏ trong tay Tư Hạ, ép buộc mình phải nở nụ cười: “Sôcôla này thật xinh đẹp, chắc chắn sẽ ăn rất ngon, mẹ có thể ăn thử một miếng không?”
Sự chú ý của trẻ con rất dễ dời đi trong thời gian ngắn, lúc cô cúi đầu nhìn chiếc hộp sôcôla, đôi mắt đen bóng của cô bé sáng lấp lánh, vẻ mặt mong chờ: “Vậy mẹ nếm thử một miếng đi!”
Bộ dáng hào phóng làm cho người khác rất thương yêu.
Nguyễn Tri Hạ cắn chặt môi, cười nói: “Được, vậy mẹ nếm thử một miếng.”
Cô lấy một miếng sôcôla cho vào miệng, Tư Nguyễn Lập tức ân cần hỏi: “Ngọt không mẹ? Ăn ngon không ạ?”
“Con tự mình ăn một miếng không phải sẽ biết sao?” Nguyễn Tri Hạ đưa chiếc hộp cho cô bé.
Tư Hạ lấy một miếng sôcôla ở bên trong, lịch sự cắn một miếng nhỏ, sau đó hét lên: “Thật ngọt.”
...