...
Ban đầu, lúc điều tra ra Dương Thừa Húc không phải con đẻ của Dương minh Hạo, ngay đến cả Tư Mộ Hàn cũng ngạc nhiên mất một khoảng thời gian rất dài. Dù sao bất kể ai cũng không ngờ tới, Dương Minh Hạo lại sẽ đối xử với đứa trẻ không phải con đẻ của mình tốt đến như vậy, đến đế mức cho người đó cả hy vọng cứu mạng.
Người có thể khiến ông ta can tâm tình nguyện như vậy, đại khái cũng chỉ có người phụ nữ được nhắc đến trong ấn tượng của tất cả mọi người đó, người vợ hai mươi mấy năm trước của Dương Minh Hạo, người phụ nữ mà đến cả tên mọi người cũng không nhớ ra được.
Tư Mộ Hàn đứng dậy, sải bước đến đầu giường cúi đầu nhìn người không có chút sức sống nào trước mặt, lạnh giọng nói: “Người phụ nữ nào mà lại quan trọng như vậy, lại khiến ông không cần cả mạng cũng muốn đưa bà ta ra ngoài. Có điều, tôi rất tò mò một điểm, rốt cuộc Abel đã làm thế nào để giữ người trong tay anh ta? Dương Minh Hạo, lẽ nào ông chưa từng tò mò rốt cuộc bố đẻ của Dương Thừa Húc là ai sao?”
“Các người không biết chuyện gì cả, không hiểu chuyện gì cả thì dựa vào đâu và nói cô ấy như vậy! Tư Mộ Hàn, tôi cảnh cáo cậu. Nếu cậu dám động vào cô ấy, tôi nhất định sẽ khiến các người đều chết không có chỗ chôn! Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người…”
Người phụ nữ đó, bốn chữ này giống như đã vặn mở công tắc vòi nước vậy, Dương Minh Hạo liều cả cơ thể yếu ớt của ông ta, mạnh mẽ ngồi dậy, hai mắt hung ác nhìn Tư Mộ Hàn, giống như muốn nuốt sống anh vậy. Nếu như có thể, e là ông ta chỉ hận không thể lao thẳng tới.
“Kích động như vậy, xem ra chính là người phụ nữ đó rồi. Lời mà tôi vừa nói, tôi khuyên ông vẫn là suy nghĩ cho kỹ. Vì sao người phụ nữ đó lại trong tay Abel, vì sao còn có thể giấu đi trong thời gian dài như vậy, rốt cuộc bố đẻ của Dương Thừa Húc là ai, vì sao Abel lại phải giúp ông như vậy? Những chuyện này, lẽ nào ông thật sự chưa từng cẩn thận nghĩ đến sao?” Nói xong, Tư Mộ Hàn kéo Nguyễn Kiến Định rời khỏi phòng.
Anh đã biết được tương đối về thứ mà anh muốn biết rồi. Hiện giờ chỉ thiếu chứng cứ chứng minh sự thật. Muốn biết sự thật, thật ra không hề khó. Dù sao Abel cũng con trai của Công tước Otto. Muốn biết được các loại tin tức bên lề của anh ta, chuyện này khá là đơn giản.
“Đoán chừng bên ông ngoại vẫn cần thêm chút thời gian. Theo tôi lên phòng đọc sách. Tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu.”
Nhìn cánh cửa đóng chặt bên cạnh, Nguyễn Kiến Định thở dài.
Nói thật, những chuyện đó của Dương Minh Hạo, về căn bản là anh ta cũng không rõ. Trước đây, tuy là Nguyễn Kiến Định có biết một chút, nhưng rốt cuộc cũng không hề suy nghĩ tỉ mỉ. Không ngờ rằng trong chuyện này còn có nhiều chuyện như vậy.
“Vậy thì lên trên trước thôi. Vừa hay tôi cũng có vài chuyện cần nói với anh.” Không nghĩ đến chuyện của Dương Minh Hạo nữa, Tư Mộ Hàn gật đầu, đi theo sau Nguyễn Kiến Định lên tầng trên, trông dáng vẻ cả người cũng đã thả lỏng đi không ít.
“Làm sao điều tra ra được những chuyện đó của Dương Minh Hạo? Thời gian ngắn như vậy chỉ bắt người cũng đã không dễ dàng gì phải không?” Đây cũng vẫn luôn là chuyện khiến Nguyễn Kiến Định hiếu kỳ. Rõ ràng mới chỉ tốn có mấy ngày mà anh không chỉ bắt được người trở về, lại còn điều tra ra được nhiều thứ như vậy. Lượng công việc này, về căn bản là người bình thường không thể có cách nào hoàn thành được. Mà Tư Mộ Hàn không chỉ hoàn thành, lại còn làm tốt như vậy.
“Chuyện này cũng phải trách Giang Húc Đông quá sơ ý. Tuy Dương Minh Hạo là đến cùng ông ta, nhưng đại khái là hai người bất hòa. Khi đó, ông ta là muốn dẫn theo người dẫn dụ tôi ra. Vốn dĩ là tôi đã mắc bẫy rồi, nhưng sâu thẳm bên trong nói cho tôi biết có điều không đúng. Tôi dựa vào trực giác này, không chỉ đã trốn được mà ngược lại còn đã hiến cho Giang Húc Đông bị thương nặng. Mất đi người đáng tin cậy, chuyện sau đó tự nhiên sẽ đơn giản đi rất nhiều.”
Tư Mộ Hàn nhún vai, qua lời nói của anh thì có vẻ đơn giản, nhưng Nguyễn Kiến Định biết, những khó khăn và nguy hiểm trong đó là điều mà người khác không thể trải nghiệm được. Cái gọi là trực giác cũng là thứ mà người khác không thể nào có được. Có thể làm được chuyện này cũng chỉ có Tư Mộ Hàn thôi. Nếu như đổi lại là anh ta, thì có lẽ cũng không thể làm tốt như vậy được, mà nói không chựng, ngược lại, còn sẽ khiến anh ta gặp rắc rối.
...