Chương 3750


...

“Mang thai chính là như vậy, sẽ không khống chế được cảm xúc. Bác sĩ nói chuyện này là rất bình thường, em không cần phải sợ. Không sao đâu, anh sẽ luôn ở bên em, tin anh được không?” Nguyễn Tri Hạ mang thai vào thời điểm này, Tư Mộ Hàn rất lo lắng cho cơ thể của Nguyễn Tri Hạ.

Mặc dù anh cũng rất mong chờ đứa con tiếp theo, nhưng tuyệt đối không phải trong tình cảnh như bây giờ. Nếu như không tìm được Hướng Minh, dựa vào cảm xúc bây giờ của Nguyễn Tri Hạ, e rằng cơ thể không thể chịu nổi, nếu như không thể giữ được đứa trẻ, đối với cô mà nói là một cú đánh rất lớn.

Phòng sau này cô không thể tiếp nhận nổi, vậy thì dứt khoát một chút, nhanh chóng nói rõ ra, tay ôm cô của Tư Mộ Hàn càng dùng thêm sức.

“Phong, anh nói xem Hướng Minh có bị thương không? Ôn Hàng Dương có chăm sóc tốt cho thằng bé không? Rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì chứ? Rõ ràng chúng ta đã không tính toán nữa rồi, người vẫn luôn hại chúng ta rõ ràng là Vũ Nguyên Hải và anh ta mà. Dựa vào cái gì mà phải đối xử với chúng ta như thế chứ?”

Càng nói càng cảm thấy tủi nhục, Nguyễn Tri Hạ đau lòng khóc trong lòng anh.

Đợi sau khi cô nức nở kìm nén nước mắt lại, ngẩng đầu lên mới phát hiện vạt áo trước ngực Tư Mộ Hàn đã hoàn toàn ướt đẫm.

Cô có chút xấu hổ cúi đầu, bí mật lấy tay áo muốn hủy thi diệt tích, dáng vẻ đấy khiến Tư Mộ Hàn yên tâm hơn rất nhiều.

Vạt áo trước ngực đã ướt đẫm nên anh dứt khoát cởi xuống, tiện tay lấy bộ đồ ngủ ở bên giường, không biết xấu hổ leo lên giường, cẩn thận ôm lấy cô dỗ dành: “Bác sĩ nói bây giờ còn chưa chắc chắn có phải là công chúa hay không, có điều anh muốn có một đứa con gái. Em nói xem nếu như là con gái, chúng ta có cần phải nghĩ trước cho con bé một cái tên hay một chút không?”

Anh đã nghĩ có một cô con gái mềm mại thơm thơm lâu lắm rồi. Mặc dù bây giờ không hề đúng lúc, nhưng để đánh lạc hướng sự chú ý của bà bầu có cảm xúc khá nhạy cảm, Tư Mộ Hàn hôn lên gương mặt nhỏ của cô.

“Trai gái đều rất tốt, chỉ là Hướng Minh quá ngoan, em muốn có một tên nhóc hoạt bát một chút.” Nguyễn Tri Hạ nheo mắt thích thú, còn không đợi Tư Mộ Hàn nói gì, không biết suy nghĩ của cô đã đi đến nơi nào rồi.

Quả nhiên người ra nói mang thai một lần ngốc ba năm không phải là không có đạo lý mà.

Nhìn thấy cô đã lắc lư mơ hồ, Tư Mộ Hàn lén lút thở phào, máy tính đặt trên sô pha đã kêu lên “bíp bíp bíp” một lúc lâu rồi.

Sau khi Tư Mộ Hàn dỗ cô ngủ xong, mới nhẹ nhàng xuống giường, cầm máy tính ra ngoài.

Người gửi tin nhắn đến là Nguyễn Kiến Định, là một định vị, có vẻ như đã tìm được Hướng Minh rồi.

May mà anh tính toán trước, từ lần trước khi Hướng Minh và Nguyễn Tri Hạ bị bắt cóc, anh đã nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng đã cài định vị vào bên trong vòng đeo chân của hai người. Một sợi dây nhỏ được xâu lại bằng một chiếc khóa an toàn thô sơ, nếu không tìm cẩn thận thì sẽ hoàn toàn không phát hiện ra được.

Mặc dù định vị có chút khó khăn hơn một chút, nhưng cũng còn tốt hơn là không có manh mối nào.

Nguyễn Kiến Định đã đến đó trước, Tư Mộ Hàn để lại đủ người canh giữ thì mang theo Thu Hằng một đường đến đấy.

Nơi đó là một toà nhà chưa được hoàn thành bỏ hoang cách biệt thự cổ không xa, lúc đầu hình như cho rằng số tiền còn lại không làm được, nên xây dựng đến đây thì chủ chạy mấy, sau đó cũng không có ai làm tiếp.

Người ở đây cũng không thiếu nhà nên cứ luôn để như vậy.

Bình thường cũng chỉ có người vô gia cư mới đến đây nghỉ ngơi, có thể nói đây là một nơi rất âm u.

Đặc biệt mới qua Giáng sinh không bao lâu, bên ngoài đầy gió tuyết, không có ai đi lại bên ngoài.

Cả khu này đều yên tĩnh, trường đại học bị một màu trắng bao phủ, tuyết rơi cả ngày, bây giờ hiếm lắm mới dừng lại.

...