...
“Cô lặp lại lần nữa?” Vẻ mặt Khương Tụng như không dám tin. Anh ta không ngờ được người phụ nữ này cũng dám nói chuyện với anh ta như vậy.
Phải biết rằng, ở trong gian phòng bao này, ngoại trừ Tư Mộ Hàn thì xem như thân phận của anh ta là cao nhất. Đừng nói những người phụ nữ kia, ngay cả những cậu ấm ở đây cũng không dám nói chuyện với anh ta như vậy đâu.
“Tai anh điếc rồi sao? Vậy tôi không ngại lặp lại lần nữa: Mời, anh, cút, sang, một, bên, đi!” Nguyễn Tri Hạ ghét nhất chính là loại người như Khương Tụng, cho rằng mình có chút tiền thì không coi ai ra gì.
“Cô…” Dáng vẻ Khương Tụng như vậy chính là hoàn toàn bị chọc giận rồi. Anh ta nâng tay lên muốn đánh Nguyễn Tri Hạ.
Lúc này, giọng nói của một người phụ nữ vang lên: “Tổng giám đốc Khương, vừa rồi anh còn nói mình là người thương hương tiếc ngọc, vậy anh đang muốn làm gì thế?”
Tay của Khương Tụng cứng đờ ở giữa không trung.
Nguyễn Tri Hạ theo tiếng nói nhìn sang, phát hiện người vừa nói chính là người phụ nữ ngồi ở bên cạnh Tư Mộ Hàn.
Người phụ nữ kia nói xong liền chậm rãi đứng lên, gương mặt quen thuộc này cũng lộ ra ở dưới ánh đèn.
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc khẽ thì thầm một tiếng: “Tô Miên!”
“Cô Hạ, chúng ta lại gặp mặt rồi.” Tô Miên mặc chiếc váy màu rượu đỏ làm lộ ra từng đường cong trên cơ thể, làn da trắng như tuyết được tôn lên, trông xinh đẹp không sao tả xiết, lại có vẻ thoái mái tự nhiên.
Mà so sánh ra, tình cảnh của Nguyễn Tri Hạ lúc này lại có vẻ chật vật hơn rất nhiều.
Vậy mà lại là Tô Miên!
Ban nãy ở bên ngoài, lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy bên cạnh Tư Mộ Hàn có một người phụ nữ trong lòng cô đã có chút không vui rồi.
Bây giờ lại còn phát hiện ra người phụ nữ bên cạnh Tư Mộ Hàn chính là Tô Miên, đáy họng của Nguyễn Tri Hạ tức đến nỗi thở không thông.
Đâu đâu cũng là Tô Miên!
Tư Mộ Hàn tham gia hoạt động cũng đưa Tô Miên theo! Tham gia bữa tiệc này cũng vẫn đưa Tô Miên theo!
Anh ấy là có ý gì? Anh ấy thật sự muốn ở bên cạnh Tô Miên sao?
Trong phút chốc, đầu óc Nguyễn Tri Hạ lóe lên rất nhiều thứ.
Ban đầu, trong ba năm mà Tư Mộ Hàn mất trí nhớ, Tô Miên chính là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh.
Trong ba năm đó, giữa anh và Tô Miên có phải đã từng xảy ra chuyện gì rồi không?
Nghĩ càng sâu về vấn đề này, trong lòng Nguyễn Tri Hạ lại càng thêm lo lắng bất an.
Nhìn thấy sắc mặt hoảng hốt kinh ngạc của Nguyễn Tri Hạ, Tô Miên thật sự rất hài lòng, cô từ từ chậm rãi đi đến trước mặt của Nguyễn Tri Hạ: “ Xem ra, cô Hạ đây rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi a.”
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ lúc này lại hướng về Tư Mộ Hàn.
Kể từ lúc cô bị Khanh Tần trêu chọc, xém chút nữa còn bị hắn khinh bạc, cô đã chú ý đến anh, anh không hề có chút động tĩnh nào, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy cô một cái.
Nếu lúc nãy Tô Miên không lên tiếng, nói không chừng lúc đó cô đã bị Khanh Tần ra tay đánh rồi.
Cô lại lên tiếng gọi tên của người đàn ông không hề nhúc nhích đó lần nữa.
“Tư Mộ Hàn.” Nếu như nghe kỹ, có thể nghe thấy trong giọng nói của cô có mang theo chút run rẩy.
Tô Miên cũng theo tầm mắt của Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại nhìn Tư Mộ Hàn.
Lúc cô ta nhìn thấy dáng vẻ vẫn không hề nhúc nhích chút nào của Tư Mộ Hàn, cô ta hài lòng ha hả cười lên.
Tuy Tô Miên đã cố gắng ẩn giấu, nhưng đáy mắt cô ta vẫn lộ ra niềm vui sướng của một kẻ chiến thắng.
Cô ta biết, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ căn bản không phải là người cùng một thế giới, Nguyễn Tri Hạ vốn không xứng với Tư Mộ Hàn.
Sẽ có một ngày, Tư Mộ Hàn sẽ chán ghét Nguyễn Tri Hạ.
Ngày này, tính ra cũng không muộn lắm.
Thấy Tư Mộ Hàn không hề mở miệng, Tô Miên lấy tư cách là bạn gái đồng hành của anh, tự nhiên mà lên tiếng nói với Nguyễn Tri Hạ: “Tính cách của Đình Kiên vốn lạnh lùng, anh ấy không thích để ý tới những người không liên quan, cái này chắc cô cũng biết, nên đừng trách anh ấy nha.”
Khanh Tần nghe rất rõ cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Như những gì anh ta nghe được từ đoạn đối thoại đó, cái cô Nguyễn Tri Hạ này chắc là có quen biết với Tư Mộ Hàn, nhưng hình như không có thân thiết.
...