Chương 2933


...

Giằng co vài giây, Thẩm Lệ cúi đầu ngậm nước súc miệng rồi dùng bàn tay không bị thương cầm bàn chải đánh răng bắt đầu đánh răng.

Cố Tri Dân lại cầm chén nước ấm kia đứng ở bên cạnh, yên tĩnh lại rất kiên trì.

Mãi đến khi Thẩm Lệ đánh răng xong, anh ta mới đổ nước, cầm lấy bàn chải đánh răng của mình để bên cạnh và bắt đầu rửa mặt.

Thẩm Lệ đặt bàn chải đánh răng của mình lại, cuối cùng mở miệng nói câu đầu tiên từ khi Cố Tri Dân về.

“Sao anh quay lại?”

“Anh quay lại thăm em, thuận tiện rửa mặt thay bộ quần áo khác rồi tới công ty.”

Cố Tri Dân đang bóp kem đánh răng, lúc nói chuyện vẫn cúi đầu mà không nhìn Thẩm Lệ, giọng nói bình tĩnh không nghe ra được cảm xúc dao động.

Khóe môi Thẩm Lệ khẽ giật, trên mặt hơi mờ mịt.

Gần đây khi cô nói chuyện với Cố Tri Dân, giọng điệu quả thật không tốt lắm.

Cố Tri Dân có thể chịu được tính xấu của cô, nhưng lại không thể chịu được cô nói những lời anh ta không thích nghe.

Ví dụ như câu cô vừa nói không phải là lời anh ta thích nghe.

Nếu là trước kia, Cố Tri Dân nghe cô nói lời anh ta không thích nghe thì tất nhiên sẽ tức giận.

Khi anh ta tức giận sẽ không nổi giận nhưng vẫn thể hiện ra ngoài, để cho cô phát hiện ra.

Nhưng bây giờ, anh ta không có phản ứng gì giống như không để ý vậy.

Cố Tri Dân bắt đầu đánh răng. Không gian nhỏ hẹp trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng “ro ro” của bàn chải đánh răng bằng điện.

Thẩm Lệ chậm rãi rửa mặt ở bên cạnh.

Động tác của cô rất chậm. Cố Tri Dân đánh răng xong, cô vẫn đang bôi kem dưỡng da lên mặt.

Cố Tri Dân nhìn cô chằm chằm một lúc, cười một tiếng không rõ ràng: “Em cố ý làm chậm như vậy sao?”

“Hả?” Thẩm Lệ quay đầu nhìn anh ta.

“Anh muốn tắm.” Trên mặt Cố Tri Dân càng lộ rõ ý cười.

Anh ta muốn tắm thì liên quan gì đến cô?

Sau đó Thẩm Lệ mới chợt hiểu ra. Bây giờ cô còn ở đây, thật sự hơi ảnh hưởng đến việc anh ta tắm.

Thẩm Lệ cầm kem dưỡng da chưa bôi xong, xoay người đi ra ngoài.

Cô vừa đi ra, Cố Tri Dân đóng cửa lại.

Ngay sau đó, bên trong đã vang lên tiếng nước chảy rào rào.

Thẩm Lệ nhìn cửa phòng tắm một lát rồi mím môi, xoay người ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Cô không phải cố ý làm quá chậm, ai bảo bây giờ cô là một người bị thương, chỉ có một tay có thể tự do hành động.

Cô có cần cố ý làm chậm sao?

Ngay vừa rồi, cô còn cảm thấy Cố Tri Dân đã thay đổi, chẳng còn vẻ không đứng đắn như trước.

...