Chương 1495


...

Mặc dù Tiêu Thâm có thể không đồng ý đi cùng cô, nhưng cũng không quan trọng, không đồng ý thì thôi.

Nhưng điều Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc chính là, Tiêu Thâm nhẹ gật đầu: “Được.”

Điều này ngược lại làm Nguyễn Tri Hạ hơi bất ngờ một chút.

Khu phố bên cạnh có một nhà hàng thịt nướng.

Tiêu Thâm không chút câu nệ, đi theo Nguyễn Tri Hạ tiến vào nhà hàng.

Nhân viên phục vụ đem menu đến, Tiêu Thâm cũng không hề khách sáo gọi rất nhiều thịt mang lên.

Nhưng loại này thịt nướng cửa hàng này giá cả không quá đắt, gọi nhiều như vậy cũng không tốn quá nhiều tiền.

Bộ dạng Tiêu Thâm ăn cơm không thể nói đẹp mắt nhưng mang lại cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, lịch sự.

Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm anh ta trong chốc lát, không khỏi nở nụ cười: “Trên phim truyền hình, hình như những sát thủ đều rất hung dữ và ăn cái gì cũng không để ý hình tượng”

Tiêu Thâm nhấp một hớp bia, ngẩng đầu liếc Nguyễn Tri Hạ một chút: “Tào lao.”

Nguyễn Tri Hạ suýt chút bị anh ta làm cho nghẹn họng.

Được rồi, không nên so đo, anh ta vừa mới còn giúp cô và cũng là cô muốn gợi chuyện để nói.

“Tôi chưa từng gặp ngoài đời, đương nhiên chỉ là trong TV người ta diễn làm sao thì thấy như vậy.” Nguyễn Tri Hạ dựa lưng vào ghế tỏ vẻ vô tội.

Tiêu Thâm bật cười một tiếng, thấp giọng nói, âm thanh đủ để hai người nghe thấy: “ Cô biết không? Giao dịch cuối cùng của tôi là làm giáo viên dạy văn tại một trường trung học, dạy học đến tận hai năm mới hoàn thành được giao dịch”

Nghe vậy cô đoán chắc chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Thế nhưng lúc này anh ta nói chuyện một cách bình tĩnh đến lạ thường làm cho Nguyễn Tri Hạ có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Tiêu Thâm một sát thủ, lại có thể đến một trường trung học để làm giáo viên dạy văn hai năm mà không hề lộ ra sơ hở.

Vì ý định giết một người mà ròng rã hai năm!

Càng làm cho Nguyễn Tri Hạ khiếp sợ là, Tiêu Thâm lại còn có khả năng làm giáo viên dạy văn!

Dù sao cũng nên là một giáo viên thể dục đi…

Sự ngạc nhiên của Nguyễn Tri Hạ được biểu hiện quá rõ ràng, Tiêu Thâm giật giật khóe miệng, cười như không cười, nói: “Thứ tôi biết không là gì so với Tư Mộ Hàn.”

Lần này đến phiên Nguyễn Tri Hạ giật nhẹ khóe miệng.

Cô gục đầu xuống, cầm cái que trúc xiên thịt chọc một khối đậu phụ, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.

Đột nhiên, cô tựa như nghĩ tới điều gì, chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Thâm.

Tiêu Thâm nhìn biểu cảm khuôn mặt của cô như gặp quỷ, khẽ nhíu mày: “Là chính cô muốn nói về chủ đề này, nhưng cô có thể yên tâm tôi sẽ không làm gì cô.”

Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiêu Thâm, hỏi: “Anh có biết người nào tên Lưu Chiến Hoằng không?”

“Ai?” Tiêu Thâm suy nghĩ một chút: “Không biết.”

Nguyễn Tri Hạ lại rơi vào trầm tư.

Tiêu Thâm vừa mới nói, giao dịch cuối cùng của hắn là ở trong trường trung học ẩn núp trọn vẹn hai năm.

Mà Lưu Chiến Hoằng năm đó cũng là bỏ ra ba năm để chăm sóc Nguyễn Tri Hạ và lấy được lòng tin từ cô trước khi bị vạch trần.

Hai chuyện này so ra thì quá giống nhau.

Điều này khiến cho Nguyễn Tri Hạ không thể không hoài nghi Lưu Chiến Hoằng có khả năng cùng tổ chức X có quan hệ.

“Thật sự không biết?”

Trong giọng nói của Nguyễn Tri Hạ chứa đầy vẻ hoài nghi khiến cho Tiêu Thâm không vui, anh lạnh giọng trả lời: “Trong tổ chức mỗi một người hành động ở bên ngoài đều cho biệt danh, chúng tôi không hề biết tên thật cũng thân phận của mỗi người.”

Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, cả người đều có chút khiếp sợ.

...