...
“Nguyễn Tri Hạ.” Tư Mộ Hàn gọi tên của cô, lộ ra ý cảnh cáo, nhưng lại khó lòng che giấu dục vọng ẩn chứa bên trong.
Biết sợ rồi hả?
Lúc này Nguyễn Tri Hạ đã trở nên càng ngày càng mạnh bạo, bất chấp, không hề biết e ngại thứ gì nữa rồi.
“Ngài Tư, làm loại việc này với chị dâu trong phòng, có kích thích không?” Động tác trên tay Nguyễn Tri Hạ cực kì không thành thạo, trong giọng nói cũng không che giấu sự khiêu khích đầy ác ý.
Sau khi biết rõ sự tồn tại của Tư Gia Thành nhỏ, mỗi khi gặp Tư Mộ Hàn, cô đều không gọi nổi ba chữ “Tư Gia Thành”, đặc biệt là ở thời điểm này.
Trước khi Tư Mộ Hàn cưới Nguyễn Tri Hạ, cũng chưa từng chạm vào phụ nữ. Lúc đùa cợt Nguyễn Tri Hạ chỉ là bản năng của đàn ông. Chuyện như thế này đây là lần đầu tiên…
Tay của cô quá mềm, ngọn lửa trong lòng càng ngày càng đượm, cứ dần dần bùng lên. Anh nhận ra chính mình đã đi đến biên giới bùng nổ, lạnh lùng quát Nguyễn Tri Hạ ngưng lại: “Bỏ tay ra ngoài.”
Giọng nói của anh lạnh lẽo và bình tĩnh đến mức không giống một người đàn ông đang đắm chìm trong dục vọng.
Không phải nói tất cả đàn ông khi đắm chìm trong dục vọng sẽ hoàn toàn không thể nghĩ đến những việc khác sao?
Nhưng tại sao anh lại có thể áp chế được, có thể nhanh chóng thoát ra như vậy!
“Ờ.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng, buông lỏng tay ra.
Nhưng, khi rút tay ra cô đột nhiên đưa tay chạm lên phần đỉnh, còn véo nhẹ một cái.
Cô không tin anh ta một chút cảm giác cũng không có!
Ngay sau đó, trên tay Nguyễn Tri Hạ liền dính phải một chất lỏng ấm nóng dinh dính…
Nguyễn Tri Hạ đơ ra, giọng nói đã không còn giữ được sự bình tĩnh, rõ ràng có một chút run rẩy: “Cái… cái gì vậy?”
Giọng nói của Tư Mộ Hàn tỉnh táo đến đáng sợ: “Thứ mà cô muốn.”
Nguyễn Tri Hạ cứng đơ người, động cũng không dám động.
Vẫn là Tư Mộ Hàn kéo tay cô ra ngoài.
Nhờ ánh sáng lờ mờ, Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy chất lỏng màu trắng dính đầy trên tay mình.
Tư Mộ Hàn cụp mắt xuống, không nói một lời lấy áo khoác của mình ở bên cạnh khoác lên chân che lại, cúi người lấy hộp khăn giấy.
Lúc này, Nguyễn Tri Hạ đã tỉnh táo lại, mím chặt môi, dùng sức chùi hết đống chất lỏng trên tay lên áo khoác âu phục của Tư Mộ Hàn.
Với ý nghĩ “không thể để một mình cô cảm thấy ghê tởm”, cô nghiến răng nghiến lợi bôi thứ đó lên khắp bộ âu phục được đặt riêng của Tư Mộ Hàn.
Cô biết rõ lát nữa khi Tư Mộ Hàn đi ra ngoài, định dùng áo khoác che khuất rồi mới đi ra!
Cô sẽ không để anh ta toại nguyện!
Tên đàn ông khốn kiếp này!
Tư Mộ Hàn nhìn cô làm xong những chuyện này mới chậm rãi lên tiếng: “Hài lòng rồi chứ?”
Nguyễn Tri Hạ lại túm lấy một đống khăn giấy, hung hăng lau tay, vừa lau vừa nói: “Đối với biểu hiện của Ngài Tư, tôi rất không hài lòng.”
Dừng một chút, cô nhẹ nhàng phun ra bốn chữ: “Thời gian quá ngắn.”
Nói xong, Nguyễn Tri Hạ liền nhanh chóng đứng dậy, nhanh nhẹn tránh thoát bàn tay muốn bắt cô của Tư Mộ Hàn.
Cô đắc ý cười nhạo Tư Mộ Hàn, giơ bàn tay giấu ở phía sau ra, trên tay lại có thêm một chiếc điện thoại.
Chiếc điện thoại này cô mới vừa mò ra được từ trong túi Tư Mộ Hàn.
“Lúc trước ngài Tư còn khen tôi năng lực học tập rất cao, chắc hẳn lấy một chiếc điện thoại ra thưởng cho tôi anh cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?” Nguyễn Tri Hạ cười như một con hồ ly giảo hoạt.
Không có điện thoại, Tư Mộ Hàn sẽ không còn cơ hội tìm người khác giúp đỡ. Xem anh làm sao ra ngoài với bộ dáng này được!
...