Chương 3072


...

Tư Mộ Hàn nhướng mày, ngón tay dài nhẹ nhàng sờ soạng cổ tay áo: ‘Lê Quốc Nam”

“Cái gì?” Theo bản năng quay đầu đáp lại.

“Anh thực sự không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì sao?”

Lê Quốc Nam: “..: Nếu anh ta biết sao còn đi nước ngoài năm năm chỉ vì tìm cách chữa bệnh cho Nguyễn Kiến Định. Vốn dĩ anh ta là bác sĩ, chỉ có thể chữa bệnh cứu người, đối với chuyện phức tạp như vậy, anh ta không có ý kiến gì ngoại trừ cổ vũ ở bên.

Nói cách khác, anh ta chỉ có thể cố gắng tìm cách đánh thức Nguyễn Kiến Định, nếu không có tìm ra sự thật anh ta cũng chẳng có ích lợi gì. Đối với những loại chuyện này, anh ta còn không có ích gì bằng Nguyễn Tri Hạ.

Biết rằng không thể lấy được tin tức của Lê Quốc Nam, Tư Mộ Hàn bình tĩnh trở lại, ngồi dưới đất lấy điện thoại di động ra.

Vì không có bằng chứng thuyết phục nào để chứng minh Nguyễn Tri Hạ ở nơi này, nên những nơi chưa tìm đều cần phải cho người đến tìm một lần.

Lâm Tiến Quân đã đi theo đến đồn cảnh sát khi lấy mẫu máu đối chiếu.

Tư Mộ Hàn trầm giọng nói, giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt lãnh đạm như cũ, không có chút nào giống như vừa quỳ xuống khóc. . Harry Potter fanfic

“Phạm vi tìm kiếm được mở rộng hơn một chút. Tôi sẽ quay lại bệnh viện để kiểm tra giám sát. Sau khi anh sắp xếp xong thì tìm xem có thể tìm thấy giám sát ở gần đó hay không. Chúng ta cũng cần điều tra rõ chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Nguyễn Tri Hạ chưa tìm thấy, còn rất nhiều việc đang chờ hai người họ giải quyết.

Tư Mộ Hàn nghiêng đầu nghe Lê Quốc Nam nói, cũng không có phản bác, chỉ là gật đầu đứng dậy đi ra ngoài.

Cả người bụi bẩn anh cũng không rảnh quan tâm, người vốn có tính sạch sẽ giờ phút này dường như không để ý chút nào, nhanh chóng lên xe rời đi.

Cách đó không xa là khách sạn Hải Phòng, nơi này chỉ là nhà kho tạm thời, thường để những thứ không dùng đến trong khách sạn. Những khách sạn như vậy thường sẽ có camera.

“Anh ngốc ở đó làm gì?” Lê Quốc Nam nhìn thấy Tư Mộ Hàn đã sắp đi khuất: “Đi đi, mau đưa tôi đến bệnh viện trước” Người của nhà họ Lê không dùng được, lúc này phải dựa vào người khác làm Lê Quốc Nam có chút bực dọc.

Vệ sĩ được Tư Mộ Hàn điều động đến hỗ trợ Lê Quốc Nam, anh ta nghe theo mệnh lệnh, vội vàng lên xe chạy tới bệnh viện.

Trước khi đi, Lê Quốc Nam lo lắng nhìn ra biển, anh ta cảm thấy có điều gì đó Tồi tệ sắp xảy ra.

Anh ta nghiến răng, ép mình lọc hết những suy nghĩ trong đầu, cùng vệ sĩ lên xe: “Sau khi đến bệnh viện, tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra giám sát nội bộ, anh đi khu vực xung quanh kiểm tra giám sát gần đó, đặc biệt phải kiểm tra các khu vực xung quanh bệnh viện cẩn thận hơn một chút. Anh không cần phải tìm kiếm một người cụ thể, mọi hành vi đáng ngờ đều phải báo cáo lại”

Giám sát trong bệnh viện có thể bị người cố ý xóa mất nhưng giám sát ở các cửa hàng xung quanh không thể xóa cùng một lúc.

Sẽ luôn có một vài con cá lọt qua lưới, chờ anh ta tìm thấy chúng.

Một đám người đang tìm kiếm náo nhiệt, nhưng tại nhà cũ của nhà họ Tư, ông cụ Chánh tức giận sắp bốc khói.

Đã gần một ngày, tuy biết Tư Mộ Hàn vẫn ở Hải Phòng nhưng không thể nào tìm được. Sau vài lần bỏ lỡ, sự kiên nhẫn của ông cụ Chánh đã cạn kiệt.

“Ông nội Chánh” Trần Mộc Châu không đi cùng người nhà họ Trần mà ở nhà họ Tư, giờ cô ta đã chuyển đồ vào biệt thự của nhà họ Tư rồi: “Mộ Hàn chắc là có chuyện quan trọng mà thôi, ông đừng lo lắng!”

“Chỉ có cháu tốt bụng không so đo với nó.’”

Hai mắt Trân Mộc Châu lóe sáng, cô ta tiến lên hai bước đi tới bên cạnh ông cụ Chánh: “Mộ Hàn là người giữ chữ tín, ông cũng nền tin anh ấy. Có lẽ lần này thật sự có chuyện rất quan trọng nên mới trì hoãn.’

...