Chương 1054


...

Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn cô: “Con gái em cái gì cũng muốn mang theo, nếu như anh đồng ý, có lẽ con bé sẽ mang tất cả đồ chơi tới rồi.”

Anh là muốn ám chỉ, bởi vì Tư Hạ muốn mang theo nhiều đồ, cho nên anh mới chỉ mang theo hai bộ quần áo.

Vừa phân tích như thế, trong lời nói của anh hình như lại có chút giả vờ đáng thương.

Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có lẽ mình bị Tư Mộ Hàn ép điên mất thôi. Chỉ một câu nói mà mình lại có thể liên tưởng được nhiều như vậy.

Tủ treo trong phòng khách để trống, cũng không có mắc áo.

Nguyễn Tri Hạ xoay người quay về phòng của mình, lấy mấy cái mắc áo tới cho Tư Mộ Hàn treo quần áo.

Từ nhỏ, chuyện áo cơm của Tư Mộ Hàn đã có người chịu trách nhiệm xử lý, cho dù sau này sống cùng với Nguyễn Tri Hạ, anh đã biết tự mình làm rất nhiều chuyện, nhưng đồ dùng đều rất cao cấp.

Nguyễn Tri Hạ cầm tới chính là loại mắc áo bình thường nhất, không thể chịu được bộ vest của anh.

Sau khi anh treo quần áo xong thì hơi nhíu mày.

Nguyễn Tri Hạ lên tiếng nói: “Sau này anh về nhà mang theo mắc áo qua, hoặc là ra ngoài mua.”

Tư Mộ Hàn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hơi sáng lên: “Chúng ta cùng đi ra ngoài mua à?”

Nguyễn Tri Hạ không nhịn được chế nhạo anh: “Anh không thể tự chăm sóc được cho cuộc sống của mình à?”

Tư Mộ Hàn nghe được lời cô nói cũng không giận, trái lại nghiêm túc nói: “Anh không thể tự chăm sóc cho cuộc sống của mình thì có thể ngủ cùng một phòng với em không?”

Nguyễn Tri Hạ bị lại giọng điệu vô cùng nghiêm túc của anh làm cho khiếp sợ.

Dường như nếu cô thật sự nói một tiếng “được”, anh có thể sẽ không thể tự chăm sóc cho cuộc sống của mình vậy.

Nguyễn Tri Hạ lười nói chuyện tiếp với anh, đi tới sắp xếp lại những đồ chơi của Tư Hạ, sau đó mang đến phòng Tư Hạ.

Không cần cố gắng nói đạo lý với người đàn ông này, có nói cũng chỉ vậy mà thôi.

Hơn nữa có đôi khi anh còn rất ngây thơ.



Cứ như vậy, Tư Mộ Hàn đi tới ở trong căn hộ Nguyễn Tri Hạ thuê.

Sáng hôm sau khi anh đi làm có mang cái vali đi, buổi tối trở về lại mang theo một vali đồ.

Giày, khăn mặt, cà vạt… Tất cả đều là đồ của anh.

Trong tủ giày sát cửa, mấy tầng phía trên để giày của Nguyễn Tri Hạ, hai tầng phía dưới được dọn ra để giày da của Tư Mộ Hàn.

Giày da và bộ vest của Tư Mộ Hàn nhìn qua cơ bản đều cùng một kiểu, nhưng Nguyễn Tri Hạ biết những thứ này cũng không phải cùng một kiểu, mỗi đôi giày đều có sự khác biệt.

Bộ vest là cùng một thương hiệu, nhưng cũng không phải cùng một kiểu dáng.

Chỉ có kiểu cà vạt là cần phân chia rõ ràng một chút, dù sao màu sắc và hoa văn không giống nhau.

Trong phòng tắm cũng có thêm rất nhiều đồ dùng của đàn ông.

Phòng tắm vốn không lớn, để đồ của Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ vào thì vừa, nhưng thêm đồ dùng hằng ngày của một người trưởng thành lại có vẻ hơi chật.

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn sắp xếp đồ của mình gọn gàng đâu ra đấy, thoạt nhìn giống như một người chồng đi công tác xa trở về, lại xếp đồ của mình vào trong nhà này.

Cho dù cái “nhà” này chỉ là căn nhà được Nguyễn Tri Hạ thuê.

Nguyễn Tri Hạ không giúp anh mà đứng ở bên cạnh nhìn anh bận rộn.

Thật ra trời đã hơi lạnh, nhưng Tư Mộ Hàn vừa vào cửa đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đen, chiếc măng-set đã bị anh cởi ra, tay áo xắn lên đến bắp tay, bình tĩnh sắp xếp lại giày, dọn dẹp đồ.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn Tư Mộ Hàn rồi xoay người đi ra mở cửa.

...