...
Biết rằng không thể hỏi gì từ Vũ Nguyên Hải, Tư Mộ Hàn mím môi, quay người rời đi, tên Vũ Nguyên Hải này quá cứng đầu, cho dù có ép anh ta nói, e rằng càng không hỏi ra được điều gì có ích, không bằng nghĩ cách khác, như là, tìm viện trợ bên ngoài…
Nguyễn Kiến Định vẫn đợi ở bên ngoài, vốn dĩ còn tưởng rằng phải đợi ít nhất một tiếng, không ngờ chỉ trong mấy phút, cửa đã được mở ra, Tư Mộ Hàn mặt lạnh từ trong đi ra, tim Nguyễn Kiến Định kêu lộp bộp, chỉ cần nhìn biểu cảm của anh là biết, không hỏi được gì.
“Tìm Ôn Hàng Dương, tôi muốn nói chuyện với anh ta.” Tư Mộ Hàn vừa nói vừa đi lên tầng.
Nguyễn Kiến Định ngây ra, đi theo anh, vốn dĩ muốn hỏi gì dó, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt lúc này của anh, cuối cùng lại không nói gì nữa.
Lúc này Ôn Hàng Dương đang ở trong phòng, có lẽ là ngủ bù. Tư Mộ Hàn gõ cửa hồi lâu, bên trong mới truyền ra âm thanh không được rõ ràng lắm. Sau đó không lâu, cửa được mở ra, người đàn ông cao ráo cả người mặc đồ đen, mặt mũi uể oải dựa vào khung cửa, biểu cảm bình thản, thế nhưng lại đem đến cho người khác một cảm giác xa cách, nóng nảy.
“Vũ Nguyên Hải là gì của anh?” Thời gian không đợi người, Tư Mộ Hàn không vòng vo mà hỏi trực tiếp, đẩy xe lăn vào phòng anh ta, không có một chút ngại ngùng nào.
“Nguyên Hải sao!” Ánh mắt Ôn Hàng Dương hướng về Tư Mộ Hàn, anh ta liếm môi, không dừng lại, khẽ cười đi theo sau anh. Rèm cửa trong phòng được đóng kín lại, cả một mảng tối đen, Nguyễn Kiến Định thấy vậy thì kéo rèm ra.
Hai người vào trước híp mắt lại, một lúc sau mới thích ứng được với ánh sáng ở bên ngoài.
“Nghe xưng hô, có vẻ anh Dương và Vũ Nguyên Hải rất thân nhau?” Nguyễn Kiến Định để rèm ở trong tay xuống, vỗ hai tay, đi đến bên cạnh Tư Mộ Hàn và ngồi xuống, tự rót một cốc nước, nhấp một ngụm, hỏi thăm dò.
“Không cần phải thăm dò như vậy, đúng là tôi biết Nguyên Hải, cậu ta biến thành bộ dạng như bây giờ cũng có công lao của tôi.” Nói rồi như nhớ ra một việc gì đó, anh ta cúi thấp đầu cười, sau đó mới nói tiếp:
“Như thế nào, có phải không đoán ra cậu ta đang nghĩ cái gì, Nguyên Hải do một tay tôi dạy nên, muốn lấy thuốc giải từ tay cậu ta, trừ khi có đồ vật để đổi, nếu không cho dù có chết đi, cậu ta cũng không nói, tôi đi hỏi cũng vậy thôi.”
Ôn Hàng Dương nhún vai, dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt mệt mỏi.
“Lúc đó anh nói, Tri Hạ đã cứu mạng anh, anh lại biết Vũ Nguyên Hải, lẽ nào anh lại thấy chết không cứu!” Ôn Hàng Dương nói xong, hô hấp của Nguyễn Kiến Định nặng nề hơn, mặt trở nên rất khó coi, hít sâu một hơi mới mở miệng.
“Tôi đã giao quyền chủ động cho anh rồi, điều kiện duy nhất anh cũng đã dùng, anh Định, tối hôm qua chúng ta đã nói xong rồi không phải sao.”
Một bộ dạng không quan tâm đến việc gì khác, Ôn Hàng Dương chau mày điều chỉnh tư thế, sô pha quá nhỏ, chân không để lên được, vốn dĩ bị người ta đánh thức đã làm anh ta đủ khó chịu rồi, bây giờ lại có người cứ khiêu chiến với thần kinh của anh ta, có thể nhịn được một thời gian dài như vậy, cũng chỉ là do Nguyễn Tri Hạ đã cứu anh ta một mạng mà thôi, nếu không sao anh ta lại phải gò bó ở thành phố Hải Phòng chật hẹp này.
“Tôi biết tôi nói thế này đúng là hơi quá, thế nhưng anh Dương…”
“Vũ Nguyên Hải đối với anh rất quan trọng, anh ta trốn khỏi tay anh, anh không muốn làm hại anh ta, chỉ muốn đưa anh ta trở về, nhốt anh ta lại, để anh ta luôn ở trong tầm mắt anh sao? Ôn Hàng Dương anh…”
Ngắt lời Nguyễn Kiến Định, Tư Mộ Hàn giương mắt lên chế nhạo người đàn ông trước mặt, những lời đằng sau anh chưa nói hết, thế nhưng những người ở đây không phải là kẻ ngốc, anh muốn nói gì, cả ba người đều rõ.
Lúc đầu Nguyễn Kiến Định còn có chút không hiểu, đợi khi hoàn hồn lại, tự mình suy nghĩ một lúc, nhìn biểu cảm khó chịu của Ôn Hàng Dương.
“Anh nghĩ thế nào là chuyện của anh, chuyện riêng của tôi là Nguyên Hải không đến lượt anh khoa tay múa chân.”
Bị chọc vào chỗ đau, Ôn Hàng Dương trừng hai mắt lên, con ngươi đỏ tươi, nhìn chằm chằm anh.
...