...
Đánh tới nỗi suốt đời không thể có con được nữa.
Vậy nên nếu Thạch Quân biết Tiêu Văn mang thai con anh ta, sao anh ta có thể vứt bỏ Tiêu Văn được chứ?
Dù sao thì Thạch Quân và vợ anh ta trước đây cũng chẳng có con cái gì. Hai người cũng đều không đơn giản, tâm cơ sâu xa, thế nên cũng chưa có con sớm.
Nên là, Tiêu Văn không thoát được rồi.
Nếu không phải do Tiêu Văn không biết điều cứ tìm đến Thẩm Lệ, Cố Tri Dân cũng không đến nổi phải trị cô như thế này.
Là do cô ta tự tìm cái chết.
Đều là những người có mối quan hệ rộng, chẳng mấy chốc, tin tức đã lan truyền một cách mạnh mẽ.
Nên chút chuyện nhỏ của Thạch Quân, Tiêu Văn cũng biết.
Bởi vì biết tình hình gần đây của Thạch Quân, Tiêu Văn mới không dám để cho Thạch Quân biết đứa nhỏ này là con của anh ta, cô và Thạch Quân ở bên nhau mấy năm, cũng biết Thạch Quân là người như thế nào, cho nên khoảng thời gian này vẫn cố ý giấu Thạch Quân.
Thạch Quân làm tài chính, tiền của anh ta dễ kiếm cho nên đối xử với Tiêu Văn cũng hào phóng, Tiêu Văn ở cùng anh ta mấy năm, cũng đã vì anh ta mà phá thai nhiều lần, cho nên cô rất khó có thai.
Mà lần này Tiêu Văn mang thai, thật ra vị trí bào thai ban đầu cực kỳ không ổn, nhưng bây giờ đứa bé cũng đã được ba, bốn tháng rồi, cô có nghĩ đến chuyện nạo pha thai, nhưng bác sĩ đã nói, nếu như cô lại phá thai thì có thể cả đời này cũng không thể có con được nữa.
Cũng vì vậy mà Tiêu Văn ôm tâm lý cầu may, chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nếu như Cố Tri Dân không tha thứ cho cô, có lẽ Thạch Quân còn có thể Đông Sơn tái khởi, đến lúc đó đứa bé cô mang trong bụng này còn có thể kiếm bộn từ Thạch Quân.
Nhưng cô có nghĩ thế nào cũng không ngờ, Cố Tri Dân lại có thể ác như vậy, đồng ý gặp cô lại còn trực tiếp gọi cả Thạch Quân tới.
“Anh nói bậy bạ cái gì thế, đứa nhỏ này của em không phải là của Thạch Quân!” Tiêu Văn hốt hoảng liếc nhìn Thạch Quân, người vẫn đang nhìn cô chằm chằm từ nãy đến giờ, toàn thân đều đang run rẩy, tức giận quát: “Anh nhìn tôi làm gì? Đứa nhỏ này không thể nào là của anh được! Cũng không phải tôi chỉ lên giường với một mình anh, tôi có rất nhiều đàn ông, ba của con tôi đến tôi cũng không biết là ai!”
Trước đây tính khí Thạch Quân vốn đã không tốt lắm, khi hai người ở cùng nhau, anh ta thích chơi một số thứ đồ chơi mà người bình thường không chơi, huống chi hiện giờ anh không có tiền, còn bị vợ cũ đánh cho lên bờ xuống ruộng, tính tình càng thay đổi lớn, đi theo anh ta sẽ không có cuộc sống tốt.
Huống hồ, từ khi Thạch Quân đầu tư thất bại đến giờ đã được mấy tháng rồi, bây giờ anh ta hoàn toàn không có dấu hiệu là sẽ vực dậy được sự nghiệp, đi theo anh ta sẽ không có cuộc sống tốt.
Thạch Quân là người đàn ông đầu tiên của Tiêu Văn, mặc dù cô chỉ là tiểu tam được bao nuôi bên ngoài, nhưng xuất phát từ bản năng độc chiếm của đàn ông, khi nghe thấy Tiêu Văn nói cô ta có nhiều đàn ông thì ánh mắt anh ta lập tức trở nên âm trầm.
Thạch Quân tay cầm báo cáo giám định so sánh DNA, ném tới trước mặt Tiêu Văn: “Còn nói không phải là của tôi?”
Tiêu Văn liếc mắt, nhìn thấy dòng viết kết quả giám định, sau một loạt số liệu so sánh và giải thích, nói đứa bé trong bụng của cô chính là con của Thạch Quân.
Tiêu Văn càng run hơn, đứng bật dậy, cầm báo cáo giám định lên xé tan thành từng mảnh, cuồng loạn gào thét: “Không phải như thế, không thể nào là như vậy được! Không phải con của anh, không phải của anh!”
“Văn Văn, tôi sẽ yêu thương em, ngoan ngoãn ở cùng với tôi, chúng ta sẽ giống như trước đây…” Thạch Quân đi tới trước mặt Tiêu Văn, muốn nắm tay cô ta.
Tiêu Văn đã sợ đến hết hồn, đang trong trạng thái cực kỳ hốt hoảng, muốn hất tay Thạch Quân ra nhưng anh ta túm cực kỳ chặt, gắt gao kéo tay cô ta, cô ta căn bản không thể hất ra được.
Tiêu Văn thét to: “Buông tôi ra!”
...