Chương 818


...

Ào!

Nguyễn Tri Hạ lỡ tay làm đổ ly cà phê trước mặt, cà phê màu nâu để lại một vết dính đậm bên trên khăn ăn màu vàng nhạt.

Một lát sau, Nguyễn Tri Hạ mới tìm lại được giọng nói của mình: “Tuy rằng tớ cảm thấy cậu không nói dối, nhưng mà chuyện cậu nói quá......”

Cô còn chưa nói hết câu. Đã bị một giọng nói chói tai cắt ngang.

“Nguyễn Tri Hạ?”

Ngay sau đó là tiếng vang sắc nhọn của giày cao gót dẫm trên mặt đất.

Thẩm Lệ ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo đang đi nhanh về phía bên này.

Ánh mắt của cô ta khóa chặt trên người Nguyễn Tri Hạ, trong mắt mang theo oán hận thấu xương.

Thẩm Lệ nhịn không được thấp giọng chửi tục một câu: “Chết tiệt! Sao cô ta lại ở đây.”

Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm cầu kì đang hung hăng đi tới chỗ cô.

Lúc Nguyễn Hương Thảo nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ thì mãnh liệt trừng lớn hai mắt, cô ta vốn đã trang điểm cầu kì, làm như vậy càng khiến cả người trở nên hung ác lạ thường.

“Sao cô lại còn sống? Cô còn sống?” Nguyễn Hương Thảo vừa đi tới trước mặt đã duỗi tay nắm chặt lấy vạt áo của Nguyễn Tri Hạ, oán hận trong mắt giống như sắp tràn ra ngoài.

Nguyễn Tri Hạ không nhớ rõ cô ta là ai, nhưng cỗ chán ghét từng trong xương cho cô biết, quan hệ của người phụ nữ trước mắt này với cô chắc chắn không tốt.

Thẩm Lệ đứng dậy, vươn tay đẩy Nguyễn Hương Thảo ra: “Nguyễn Hương Thảo, cô làm gì vậy!”

Nguyễn Hương Thảo không có đề phòng, Thẩm Lệ cũng dùng nhiều sức, cho nên cô ta trực tiếp bị đẩy ngã xuống đất.

Ánh mắt của Nguyễn Hương Thảo không hề di chuyển nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ, giọng nói chói tai: “Tư Mộ Hàn không chết, cô cũng không chết! Vì sao các người đều không chết, mà người chết lại là anh ấy!”

Nguyễn Tri Hạ không hiểu lời của cô ta, nhưng cô có thể cảm nhận được oán hận của Nguyễn Hương Thảo đối với mình.

Thẩm Lệ nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo thì tức giận đến cuống cuồng: “Trần Tuấn Tú là do anh ta tự tìm đường chết, không ai thiếu nợ anh ta, cũng không ai thiếu nợ cô hết!”

Nguyễn Hương Thảo hoàn toàn không để ý tới Thẩm Lệ, ánh mắt vẫn giống như rắn độc nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ không tha: “Các người ai cũng đừng mong sống tốt, các người đều phải trả giá.”

Thẩm Lệ ngăn ở trước mặt Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Hương Thảo, mẹ nó cô có bệnh thì tự đi chữa đi, tới đây phát rồ cái gì hả!”

Lúc này, người đại diện của Nguyễn Hương Thảo đã đuổi tới.

“Hương Thảo, em làm gì vậy!” Người đại diện vội vàng kéo Nguyễn Hương Thảo đang ngồi dưới đất lên: “Em không sợ bị chụp trúng hả, trở về lại bị bôi nhọ cho xem.”

“Cứ để cho bọn họ bôi nhọ, những người đó ngoài phun nước miếng ở trên mạng ra thì có thể làm gì tôi chứ.” Nguyễn Hương Thảo vẻ mặt không sao cả đứng lên từ trên mặt đất.

Người đại diện vội vàng sửa sang lại quần áo cho cô ta.

Đều lăn lộn trong giới giải trí, người đại diện của Nguyễn Hương Thảo cũng quen Thẩm Lệ, kêu một tiếng: “Cô Thẩm.”

Thẩm Lệ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Quản lý tốt nghệ sĩ của cô.”

Người đại diện cười cười không nói chuyện, muốn lôi kéo Nguyễn Hương Thảo rời khỏi.

Trước khi đi, Nguyễn Hương Thảo còn quay đầu lại liếc Nguyễn Tri Hạ một cái, ánh mắt độc ác.

Nguyễn Tri Hạ nhìn theo bóng lưng của Nguyễn Hương Thảo, hơn nửa ngày không nói gì.

Thẩm Lệ nhẹ nhàng thở phào: “Cuối cùng cũng đi rồi.”

Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ vẫn đang nhìn theo hướng Nguyễn Hương Thảo biến mất, không khỏi lo lắng hỏi: “Tri Hạ, cậu không sao chứ?”

Nguyễn Tri Hạ bây giờ không giống với trước đây, cô cái gì cũng không nhớ rõ, nói không chừng sẽ bị Nguyễn Hương Thảo dọa sợ.

...