...
Hòa thuận như lúc đầu sao?
Thật ra cũng không tính là vậy.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Không.”
“Nhưng tớ nghe Cố Tri Dân nói, khi ở trong núi, ông chủ lớn đã một mình bất chấp nguy hiểm tới tính mạng để đi tìm cậu, lẽ nào cậu không có cảm giác gì sao? Cho dù anh ta không có cách nào khôi phục trí nhớ, nhưng anh ta đều biết chuyện trước kia, hơn nữa cũng quan tâm đến cậu. Cho dù anh ta vẫn không nhớ ra, các cậu cũng có thể lại sáng tạo ra một ít ký ức mà…”
Thẩm Lệ vẫn còn tiếp tục nói, nhưng mạch suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ đã bay xa.
Cô biết lời Thẩm Lệ nói cũng có lý nhất định.
Hai ngày nay cô đã suy nghĩ nhiều lần về những chuyện này.
Tư Mộ Hàn vẫn là Tư Mộ Hàn kia, vì sao cô lại cảm thấy không giống chứ?
Nguyễn Tri Hạ hơi mím môi, đã nghe lọt tai những lời Thẩm Lệ nói.
Con người có quá nhiều thời gian rảnh thì thường hay suy nghĩ nhiều.
Ban đầu, khi Tư Mộ Hàn nhìn cô giống như nhìn người xa lạ, Nguyễn Tri Hạ chỉ muốn trở lại lúc trước.
Nhưng bây giờ tình hình của Tư Mộ Hàn dần tốt hơn, cô trái lại còn muốn được nhiều hơn nữa.
Tư Hạ bên cạnh vẫn luôn nghe các cô nói chuyện, lúc này đột nhiên thốt ra một câu: “Già mồm cãi láo.”
Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ đồng loạt quay đầu nhìn cô bé.
Tư Hạ cong ngón tay trắng mịn của mình, vẻ mặt ngơ ngác.
Cô bé chỉ nói theo Thẩm Lệ mà thôi, hoàn toàn không biết già mồm cãi láo có ý gì.
Thẩm Lệ đùa con bé: “Ai già mồm cãi láo?”
Tư Hạ nhìn Thẩm Lệ, lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, sau đó nói rõ ràng: “Ba.”
“Ha ha ha!”
Thẩm Lệ không hề khách sáo phá lên cười, cười đến gập cả người, vỗ bàn sắp cười ra nước mắt rồi: “Tri Hạ, tính cách của Tri Hạ giống cậu, nhát gan như thế nhưng mong muốn được sống quá mạnh ha ha ha!”
Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ kéo lên, có chút bất lực: “Tiểu Lệ, chú ý tới vẻ ngoài thần tượng của cậu đấy, cậu không sợ bị đám Paparazzi chụp được sao?”
“Không sợ… Ha ha ha!” Thẩm Lệ nói xong hai chữ lại tiếp tục cười.
Nguyễn Tri Hạ không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Tư Hạ: “Con biết già mồm cãi láo là có ý gì không?”
Tư Hạ rất thẳng thắn lắc đầu: “Con không biết.”
Cô bé đương nhiên không biết già mồm cãi láo có ý gì.
Nguyễn Tri Hạ xoa đầu cô bé: “Đừng nói ba như vậy.”
Năng lực học tập của trẻ con quá mạnh, người lớn nói gì đều có thể nhớ kỹ. Cô thật lo lắng buổi tối Tư Mộ Hàn về nhà, Tư Hạ sẽ nói ở ngay trước mặt Tư Mộ Hàn.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ chia tay, liền dẫn theo Tư Hạ tới bãi đỗ xe.
Có thể là trong lòng cô để ý tới lời Thẩm Lệ nói, cô cũng có chút thất thần.
Cô vừa bế Tư Hạ vào trong xe và thắt dây an toàn, lại nghe thấy được phía sau vang lên tiếng giày cao gót.
...