...
Cậu bé thở hồng hộc chạy tới trước mặt Tư Mộ Hàn, ôm bắp đùi, ngửa đầu lên nhìn anh.
“Chú sẽ điều tra chuyện này.
Hướng Minh ngoan ngoãn ở trong nhà nhé.” Tự Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài, nhưng không có người giúp việc nào trong biệt thự nhìn thấy. Muốn tránh tất cả mọi người nhìn thấy thì trừ khi là…
“Gọi tất cả người giúp việc trong biệt thự tới đây. Hai phút sau, trừ Hướng Miinh ra, gọi tất cả mọi người trong biệt thự tới sảnh lớn gặp tôi”
Tư Mộ Hàn kéo một bảo vệ ở bên cạnh lại nói.
Sắc mặt anh trâm xuống. Nếu quả thật như Tư Mộ Hàn nghĩ thì cần phải thanh tẩy lại nhà họ Nguyễn một lần nữa. Anh bước vội vào bên trong biệt thự, Nguyễn Hướng Minh đã làm những gì cần làm rồi, chuyện còn lại là chuyện của anh.
Trong phòng khách, Tư Mộ Hàn đứng quay lưng về cửa, lông mày nhu lại. Anh vội xoay người lại: “Tất cả mọi người trong biệt thự ở đây rồi à?”
Anh từng thấy người giúp việc của nhà họ Nguyễn. Mặc dù không biết có bao nhiêu người, nhưng cũng không phải chỉ có sáu, bảy người thế này.
“Cậu Mộ Hàn, ngoài quản gia ra, tất cả mọi người đều ở đây. Cậu chủ và cô chủ không thích người ngoài quấy rầy nên chỉ có bảy người giúp việc mà thôi. Tính thêm quản gia nữa là tám người” Bảo vệ phụ trách triệu tập mọi người run rẩy đáp.
“Quản gia?” Anh biết quản gia nhà họ Nguyễn.
Nói tới quản gia thì người này là do Nguyễn Kiến Định đặc biệt tìm về, sau khi anh ấy trở về Hải Phòng. Người quản gia trước khi nhà họ Nguyễn lụn bại chính là ông ta, nói tới cùng thì cũng là một người đã nhìn bọn họ lớn lên.
“Ông ta biến mất từ lúc nào?”
Quản gia là người duy nhất trong biệt thự này có thể qua mắt tất cả người giúp việc trong nhà, lừa Nguyễn Tri Hạ ra ngoài, hơn nữa còn khiến cô không hề nghi ngờ.
“Cậu Mộ Hàn, tôi đã bảo người đi tìm rồi. Nhưng trong phòng quản gia… không có ai cả. Ngay cả camera giám sát cũng không quay được ông ta đi lúc nào. Cho nên…”
Người biến mất từ lúc nào, đi từ đâu, có người tiếp ứng hay không… . harry potter fanfic
chẳng ai biết cả.
“Mở rộng phạm vi tìm kiếm ra, đưa người tới sân bay tìm. Giúp cậu chủ nhỏ thu dọn đồ đạc đi. Nửa giờ nữa, gọi một người giúp việc gần gũi với Hướng Minh đi theo tôi” Đã đề phòng nghiêm như vậy rồi, vậy mà Nguyễn Tri Hạ vẫn bị bắt đi. Trong biệt thự không còn an toàn nữa, nhất định phải dẫn Hướng Minh theo anh mới được.
Chắc chắn Nguyễn Tri Hạ đã bị người nhà họ Trần bắt đi. Mặc dù, trong lòng rất sốt ruột, nhưng cũng may lúc trước anh đã điều tra được một chút tin tức liên quan tới Nguyễn Kiến Định. Chỉ cần một ngày, Tư Mộ Hàn nhất định có thể tìm được vị trí của bọn họ.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu tỉnh lại, trước mắt đen kịt một màu. Cô cảm thấy hơi chóng mặt, muốn nôn, phần gáy thì đau. Nhưng sự đau đớn này vẫn trong phạm vi Nguyễn Tri Hạ có thể chịu được. Thân thể đau nhức, cô vừa định đổi tư thế thì lại nghe được giọng nói kia.
Nguyễn Tri Hạ lập tức mở hai mắt ra, ngồi bật dậy, nhưng lại cảm thấy bản thân đang bị trói. Chắc hẳn chân và tay cô đang bị trói, trên mắt thì bị buộc một mảnh vải đen. Dưới mông có cảm giác mềm mềm, chắc là đang ngồi trên ghế. Đại khái là đang ở trên xe ô Nguyễn. Mặc dù chiếc xe này lái rất vững, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy hơi xóc nảy, mắt lại không thấy gì, cảm giác chóng mặt lại càng tăng thêm.
“Anh là ai? Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Mắt không nhìn thấy nhưng những giác quan khác lại tốt hơn rất nhiều. Cô cảm thấy bên trái có tiếng rót nước “róc rách”. Nguyễn Tri Hạ mím môi, xích tới gần bên còn lại. Lúc bị đánh ngất xỉu, cô chẳng kịp thấy đối phương là ai.
Bây giờ cũng chẳng biết là lúc nào rồi, không biết Nguyễn Hướng Minh và Tư Mộ Hàn có phát hiện ra cô bị bắt cóc không? Trong lòng Nguyễn Tri Hạ cực kỳ hoảng hốt, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bình tĩnh.
...