...
Hai tay Nguyễn Tri Hạ đặt dưới bàn không nhịn được nắm chặt lại.
Chuyện mà Thẩm Lệ nói, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, huống chi là Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn là Tổng Giám đốc của Tư thị, còn có vợ sắp cưới...... Loại chuyện này nói ra có lẽ càng khó tin hơn.
Đột nhiên, Nguyễn Tri Hạ nhớ tới gì đó, hỏi Tư Mộ Hàn: “Anh cũng mất trí nhớ?”
Lúc Thẩm Lệ nói chuyện này với cô, trọng điểm của cô vẫn luôn đặt trên người Tư Hạ.
Bởi vì cô rất thích Tư Hạ, cho nên chú ý chuyện Tư Hạ có thể là con gái của cô hơn, còn chuyện cô và Tư Mộ Hàn là vợ chồng, cô lại không nghĩ tới......
Dù sao đối với cô mà nói, Tư Mộ Hàn chỉ là một người xa lại mới quen thôi.
Vốn nghĩ rằng Tư Mộ Hàn sẽ không quan tâm đến cô, không ngờ vào lúc này anh lại cảnh cáo nói: “Tất cả mọi người đều là người thông minh, tôi tin mọi người có lẽ biết, chuyện gì có thể nói với bên ngoài, còn chuyện gì thì không.”
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người một lát, sau đó hiểu rõ trả lời: “Tôi biết.”
Tư Mộ Hàn là Tổng Giám đốc của Tư thị, tất cả tình hình của anh đều liên quan chặt chẽ với Tư thị.
Nếu người bên ngoài biết ba năm trước đây Tư Mộ Hàn đã mất trí nhớ, sẽ có ảnh hưởng tới cổ phiếu của Tư thị.
Trên mặt Tư Mộ Hàn mang vẻ hài lòng: “Chuyện này tôi sẽ kêu người đi làm, sau khi có kết quả, tôi sẽ kêu người liên hệ với Cô Hạ.”
Anh nói xong thì quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ sợ run một chút, không ngờ anh sẽ đồng ý nhanh như vậy, vội vàng gật đầu nói: “Được.”
Tư Mộ Hàn thấy thế thì nhíu mày, vẫn cứ nhìn cô chăm chú.
Nguyễn Tri Hạ có chút mờ mịt.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Cô Hạ không lưu số điện thoại, là muốn tôi liên hệ với cô bằng suy nghĩ à?”
“......”
Nguyễn Tri Hạ có chút ngại ngùng lấy điện thoại di động ra, trao đổi số điện thoại với Thời Dũng.
Thật ra lúc trước khi Thời Dũng điều tra tư liệu của Nguyễn Tri Hạ cũng đã tra được số điện thoại của cô rồi.
Thời Dũng cảm thấy chuyện Tư Mộ Hàn kêu Nguyễn Tri Hạ lưu số điện thoại có chút vi diệu.
Vào lúc này, Tư Mộ Hàn chợt bổ sung một câu: “Nếu Cô Hạ không phải là mẹ ruột của Tư Hạ thì các người tính sao? Thời gian và tinh lực của tôi đều có hạn, không phải ai cũng có thể tùy tiện lãng phí thời gian của tôi.
Thẩm Lệ nghe vậy thì vươn tay chỉ lên đầu mình, nói rõ từng chữ: “Nếu như tôi nói dối, tôi thề đem đầu đến gặp anh!”
Thẩm Lệ nói chuyện kiên quyết như vậy, Tư Mộ Hàn cũng chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy một cái
Anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, dáng vẻ nghiêm túc mà thong dong nói: “Cô Hạ thì sao?”
Nguyễn Tri Hạ khẽ trừng mắt, cô cũng cần chịu trách nhiệm nữa sao?
Chuyện này hình như vốn là chuyện của cô và Tư Mộ Hàn mà.
Nguyễn Tri Hạ giận quá hóa cười: “Nếu Tư Hạ là con gái của tôi, ngài Tư định làm sao đây?”
Tư Mộ Hàn cười nhạo một tiếng: “Cho dù là con gái của cô, cũng sẽ không có gì thay đổi.”
Ý tứ trong lời nói của anh rất rõ ràng, cho dù Nguyễn Tri Hạ là mẹ ruột của Tư Hạ, anh cũng sẽ không đưa Tư Hạ cho cô.
Nguyễn Tri Hạ căng thẳng trong lòng, nhưng biết bây giờ không phải là lúc để tính toán chuyện này.
Cô quay đầu liếc nhìn Tư Hạ một cái, đáy lòng mềm mại.
...