...
Hiện tại, cô ta hoàn toàn không có chút năng lực phản kháng nào, Tập đoàn Phước Sơn nói cho suông thì hiện tại vẫn thuộc về nhà họ Trần, nhưng thực chất quyền lực lại nằm trong tay của Vũ Tuyết Phương.
Nói trắng ra một cách vội vội vàng vàng như thế cũng là vì muốn nhanh chóng thoát khỏi sự kiểm soát của Vũ Tuyết Phương. Quãng thời gian hai ngày ấy đã đạt đến giới hạn kiên nhẫn của cô ta rồi. Đồ dùng trong nhà đã thay đổi hết đợt này đến đợt khác. Sau khi thay đổi, hai người vẫn đang ở nước ngoài nên nhận ra được một phần nào đó.
Thấy Hải Phúc có cách, cơn giận của Trần Mộc Châu từ từ lắng xuống.
Cô ta ngồi trên ghế sô pha hít thở sâu, cố gắng làm dịu cơn tức giận hiện tại.
Nguyễn Tri Hạ yên tâm nằm viện hai ngày. Ngoại trừ Tư Mộ Hàn thỉnh thoảng đến quấy rối một chút thì những lúc khác, cô đều ăn ngon ngủ ngon. Những ngày qua cũng không đến nỗi tệ, vết thương trên người cô cũng hồi phục rất tốt. Hôm nay sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo buổi chiều cô có thể xuất viện, những ngày tiếp theo cứ ở nhà tịnh dưỡng, không vấn đề gì cả.
Các vết thương ở tay và chân tương đối nhẹ, đã được tháo băng, chỉ còn quấn băng xung quanh đầu và thắt lưng.
Xem ra ngày đầu tiên trông cũng không có gì đáng sợ. Nguyễn Tri Hạ ngồi ở trên giường, chờ đợi Chu Thanh giải quyết thủ tục xuất viện.
Hôm sau Nguyễn Hướng Minh quay lại trường, hiện tại vẫn chưa tan học. Nguyễn Tri Hạ định về sớm tạo niềm vui bất ngờ cho con, bằng không sẽ không đến phiên Chu Thanh đến đón.
Thủ tục được xử lý vô cùng nhanh chóng, Nguyễn Tri Hạ đi theo Chu Thanh xuống ga ra. Ngồi trên xe, lông mày cô hơi cau lại, nhìn xung quanh.
Có phải cô gặp ảo giác hay không? Vừa rồi dường như cô nghe thấy tiếng nhấn nút chụp ảnh. Cô lắng lặng nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra điều gì. Rất nhanh sau đó, Chu Thanh cũng lái xe ra ngoài. Ánh mặt trời bên ngoài vừa kịp lúc, Nguyễn Tri Hạ cũng thôi không nghĩ về những chuyện này nữa, ngồi trên xe với tâm trạng vui vẻ phấn khởi.
Không lâu sau khi Nguyễn Tri Hạ rời đi, một người đàn ông với chiếc mũ lưỡi trai màu đen đi ra từ trong góc.
Anh ta có chiều cao trung bình, trùm kín toàn thân chỉ lộ một mắt vẫn ra bên ngoài, gần như cũng không nhìn thấy được gì dưới chiếc mũ lưỡi trai ấy “Khoảng mấy giờ tối nay thì anh trai tôi vê đến nhà?” Nguyễn Tri Hạ thuận miệng hỏi một tiếng, ngồi ở phía sau vuốt điện thoại một cách chán nản.
“Thưa cô, lịch trình của chủ tịch trong khoảng thời gian này đặc biệt không cố định. Tạm thời tôi cũng không rõ tối nay ngài ấy về nhà lúc mấy giờ. Mong cô thứ lỗi” Anh ta vừa dứt lời thì một tiếng “đùng” vang lên, chiếc xe run lên một hồi và buộc phải dừng lại tại đại lộ phôn hoa nhất trung tâm thành phố.
Chu Thanh xuống xe xem xét, chiếc xe bị va chạm khá nặng, phần đầu xe tông vào phía sau bị biến dạng.
Anh ta cau mày nhìn xung quanh, dự tính ban đầu là nhanh chóng băng qua đây. Tuy rằng cơn bão video đã trôi qua mấy ngày nhưng số lượng truyền tải vẫn không hề giảm, thậm chí còn có xu hướng tăng lên âm ỉ.
Chu Thanh cứ tưởng rằng tất cả đoạn video ấy chỉ có thể bị phát tán trên mạng và các trang web bất hợp pháp nên cho đến giờ, Nguyễn Tri Hạ vẫn không biết chuyện này. Rời khỏi khu nội thành náo nhiệt cũng là vì không muốn để cô biết đến, không ngờ rằng cuối cùng lại bị dừng lại ở nơi đây.
“Thưa ngài, đây là danh thiếp của tôi. Hiện tại tôi đang rất gấp. Tôi sẽ chịu mọi chi phí sửa chữa bảo trì. Lúc đó ngài chỉ cần cầm hóa đơn tìm đến tôi. Về phía tôi thì tôi không cần ngài chịu trách nhiệm gì.” Vì muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, Chu Thanh đưa danh thiếp của mình ra và ngỏ ý muốn giải quyết riêng tư.
“Xin lỗi anh, tôi là một công dân tương đối tuân thủ pháp luật. Chuyện này hãy để cảnh sát xử lý” Ngồi trong xe là một thanh niên đeo kính râm, đầu ngẩng cao, dáng vẻ khó chịu.
“Thưa ngài, tôi thực sự có việc khẩn cấp. Tính ra tôi mới là nạn nhân.
Tôi sẵn sàng giải quyết riêng và chịu mọi chỉ phí sửa chữa bảo trì cho ngài, xem như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nếu như cảnh sát đến đây, ngài sẽ là người phải chịu tất cả các khoản bồi thường.” Chu Thanh bình tĩnh nhìn chiếc xe đang đậu trước mặt, anh ta nhíu mày, giọng điệu có chút không kiên nhẫn.
...