...
Đợi khi căn phòng đã hoàn toàn yên tĩnh, Công tước Otto mới đứng lên, cầm lấy bức ảnh trên bàn, cẩn thận vuốt thẳng. Trải qua bao nhiêu năm vẫn không tìm được người, vốn dĩ ông ta gần như đã thất vọng và định bỏ cuộc rồi. Không ngờ ông trời còn rủ lòng thương, đưa tới cho ông ta con cháu của Yelis. Nếu đã như vậy thì có một số thứ vẫn nên được lấy về và trả lại cho chủ nhân thật sự của nó.
Ông ta nheo mắt, tay trái vô thức gõ nhịp nhịp trên mặt bàn.
Sợ là Nguyễn Kiến Định trong một thời gian ngắn không thể trở lại Hải Phòng, lúc này Trần Hiền đang tái mét mặt, trốn trong biệt thự, đồ đã lấy được rồi nhưng vấn đề là không có cách nào để chuyển ra ngoài. Trần Tuấn Tú nổi điên, phái cả nhà họ Trần đi tìm anh ta, thậm chí cũng không thèm để ý tới cả tập đoàn Phước Sơn nữa. Tuy rằng anh †a đã sớm dự liệu nhưng không ngờ mọi chuyện lại kinh khủng tới như vậy.
“Cậu chủ, các con đường đều đã bị pho-ng tỏa rồi, có lẽ không bao lâu nữa chỗ này cũng sẽ bị tìm ra!” Trợ lý đầm đìa mồ hôi, đứng ở trước mặt Trần Hiền, nhìn chằm chằm cái quan tài băng đang dần tan ra, biểu cảm thật khó diễn tả.
“Tìm cơ hội dẫn Trần Tuấn Tú đến biệt thư sau vách núi ở Hải Phòng nghỉ ngơi đi, bên phía Trần Mộc Châu có tin tức gì không?” Trước hết phải sớm giải quyết chuyện phiền phức này, Trần Hiền cau mày nhìn quan tài băng, trong lòng vô cùng lo lắng.
Nửa đời trước chật vật giấy dụa trong vũng lầy vốn không có kết quả gì tốt đẹp, từ lâu Trần Hiền đã thất vọng với loại tình cảm mơ hồ này. Nhưng dù sao người kia cũng là mẹ của anh ta, tuy rằng cho tới bây giờ bà cũng không biết tới sự tồn tại của anh ta trên cõi đời này, nhưng đối với anh ta bà vẫn là một người đặc biệt.
“Cậu chủ, đừng lo lắng, bây giờ tôi sẽ thực hiện ngay, hiện tại vẫn không có tin tức gì của cô chủ” Có thể âm thầm giấu một người như vậy ở Hải Phòng, ngoại trừ nhà họ Tư thì còn có thể là ai, trợ lý thầm nghĩ trong lòng nhưng không lên tiếng, anh ta xoay người rời đi.
Trần Tuấn Tú tìm kiếm Trần Hiền khắp nơi, tình cảnh ở Hải Phòng mỗi ngày một thêm hỗn loạn. Sắc trời dần dần sáng lên, có người đã ngủ ngon cả đêm, nhưng cũng có người suốt đêm phải trằn trọc.
Trần Mộc Châu bị Tư Mộ Hàn giam giữ cho đến sáng ngày hôm sau, khi cô ta vẫn còn đang mơ màng thì đã bị ném đến cửa biệt thự của nhà họ Trần.
May mắn thay, trời còn sớm, xung quanh biệt thự của nhà họ Trần vẫn luôn yên tĩnh, lúc Trần Mộc Châu tỉnh dậy thì cũng chỉ có hai ba người vây quanh.
Trần Mộc Châu bình tĩnh đứng dậy khỏi mặt đất, phủi nhẹ lớp bụi trên người, đưa mắt nhìn lại căn nhà cô đã ở bao nhiêu năm, cười một tiếng với mấy người giúp việc xung quanh rồi dẫm đôi chân trần rời khỏi đây.
Trần Mộc Châu bắt taxi trở về ngôi nhà mà Trần Hiền giúp cô ta tìm, tiền xe đã được nhân viên bảo vệ ở cửa thanh toán, cô ta chật vật đứng trước mặt Trần Hiền, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười. Nhìn qua thì có vẻ tâm trạng không tệ lắm.
“Là ai bắt em? Rồi ai cứu em ra?”
Nếu đã dễ dàng bắt người như vậy, Trần Mộc Châu muốn trốn đi là điều không thể. Biến mất một ngày một đêm, Trần Hiền cũng không rõ là cô ta bị bắt đi, hay là tự nguyện đi theo người ta…
“Bản lĩnh lớn như vậy thì còn có thể là ai chứ? Trần Hiền, tuy rằng anh vẫn luôn hoạt động ở nước ngoài, nhưng nói gì thì nói, Hải Phòng vẫn là gốc rễ của anh. Sao anh không tìm hiểu tình hình ở Hải Phòng một chút đi? Nếu anh cứ như vậy thì chỉ gặp chuyện bất lợi mà thôi.”
Trần Mộc Châu vỗ võ vai Trần Hiền một cái, có chút ghét bỏ xốc lại bộ quần áo rách nát và bẩn thỉu trên người mình: “Thôi không nói với anh nữa, tôi đi lên tắm rửa một chút, lát nữa có chuyện nói với anh.”
Dù sao cũng đã đứng cùng một thuyền, mấy chuyện này đương nhiên nên bàn bạc, Trần Mộc Châu liếc mắt nhìn Trần Hiền một cái, sau đó ống ẹo bước lên lầu.
Lúc này Trần Hiền lúc này có chút hối hận khi đụng phải một người cứng đầu cứng cổ, khăng khăng cố chấp làm theo ý mình như vậy. Anh ta tự hỏi bản thân lúc trước đã nghĩ cái gì mà lại lựa chọn làm đồng minh với Trần Mộc Châu.
“Cậu chủ, vậy chuyện của ông chủ có cần làm nữa hay không… Trần Mộc Châu đột nhiên an toàn trở về, nhưng không ngờ cô ta lại làm rối loạn rất nhiều kế hoạch của Trần Hiền, tình huống hiện tại đã thay đổi, cách đối Lúc này Trần Hiền lúc này có chút hối hận khi đụng phải một người cứng đầu cứng cổ, khăng khăng cố chấp làm theo ý mình như vậy. Anh ta tự hỏi bản thân lúc trước đã nghĩ cái gì mà lại lựa chọn làm đồng minh với Trần Mộc Châu.
...