...
“Không sao, chỉ là tại mới tỉnh nên hơi chóng mặt, anh nằm nghỉ một lúc là mai khỏi thôi.” Tư Mộ Hàn xoa đầu cô, khóe môi cười cười nhưng trong lòng thở dài, không biết một tuần có khỏi được cái chân này không…
“Vậy mai em đưa anh ra sân bay nha, sang đó phải tự chăm sóc bản thân đấy, công việc không vội, cứ từ từ làm thôi, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh về đón em.” Sắp xa nhau rồi mới biết có vô số lời muốn nói, lại không biết nên nói gì.
Suy nghĩ xoay chuyển không ngừng, lời đến bên môi lại thôi, chỉ có thể giương mắt dựa vào lòng anh, Nguyễn Tri Hạ cắn môi, có chút bất lực, chỉ có thể ôm chặt lấy anh, muốn giữ chặt chút ấm áp của giây phút này.
Buổi tối nhanh chóng qua đi, lúc Nguyễn Tri Hạ mở mắt đã không thấy anh nữa, rèm cửa vẫn chưa kéo ra, trong phòng một mảnh tăm tối, không phân biệt được lúc này là lúc nào.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ hoảng hốt, cô vội vàng xuống giường, kéo rèm ra, ánh nắng chói chang chiếu xuống xuyên qua cửa sổ khiến mắt cô đau đớn nhanh chóng nhắm lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.
Tư Mộ Hàn bước ra từ phòng vệ sinh thì nhìn thấy cản này, cô gái của anh vẫn đang dùng tay kéo rèm, ngẩng mặt đón ánh nắng ngoài kia chiếu vào, đến những sợi lông tơ trên mặt cô cũng thấy rõ ràng, trên má vẫn còn đọng nước mắt, nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương, giống như thiên sứ bị đày xuống trần gian, đôi cánh bị gãy nhưng vẫn hướng về thiên đường.
“Tri Hạ, em sao thế?” Tư Mộ Hàn thương lắm, điều khiển xe lăn tiến đến, đột nhiên nghĩ ý định ra nước ngoài hôm qua đúng là sai lầm, rõ ràng đã có người giúp rồi, tại sao anh còn muốn đi, rốt cuộc anh nghĩ gì!
Hận không thể tự tát mình, anh cẩn thận ôm lấy Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa hoàn hồn, để cô ngồi trên đùi anh.
“Mộ Hàn.” Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông, đôi mắt bị đau của Nguyễn Tri Hạ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến anh lo lắng như vậy, nhưng điều đó không ngăn được cô nằm khóc trong lòng anh.
“Sao vậy? Có ai bắt nạt em à?” Mím chặt môi, Tư Mộ Hàn điều khiển xe lăn trở lại giường, hai tay đặt dưới nách cô, để cô ngồi xuống giường, cẩn thận giúp cô lau đi nước mắt trên khuôn mặt ấy.
“Không có.” Nguyễn Tri Hạ thoải mái xoa xoa bàn tay to của anh, né tránh ánh mắt của anh nhỏ giọng nói: “Chỉ là lúc nãy dậy không thấy anh, tưởng anh không đợi em dậy đã đi mất rồi…”
Vừa nói câu này, vẻ mặt đầy trách móc, muốn bao nhiêu uất ức có bấy nhiêu uất ức. Tư Mộ Hàn bị vẻ mặt heo chết không sợ nước sôi này của cô chọc cười, không so đo ấn đầu cô.
“Đợi lát nữa dọn dẹp xong là đi, anh hai chắc cũng sẽ đi với anh sang đó, bọn anh không ở Hải Phòng, em nhớ phải ngoan đấy biết chưa! Đừng có đưa Hướng Minh đi lung tung! Anh sẽ để quan gia Tư sang giám sát giúp anh, một khi em làm gì đó khác thường anh sẽ biết đầu tiên, nên phải thật thà một chút đó!” Biết tỏng cô nương này không sợ trời không sợ đất mà.
Một khi người có thể giữ cô lại đều đi hết, chỉ còn lại mấy người nghe lời cô thì gan cô to bằng trời, đến lúc đó xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, người hối hận cũng chỉ có chính anh.
“Em đâu có cứng đầu như anh nói đâu, rõ ràng hồi trước là anh với anh trai đem em đi chọc người khác…”
“Còn nói nữa, hồi nhỏ anh thay em với anh trai gánh bao nhiêu oan ức hả, nếu em mà ngoan một chút thì hồi nhỏ anh cũng không bị phạt thảm thế rồi, giờ Hướng Minh còn nhỏ, em đừng có dạy hư nó đấy!”
Cô nương này từ nhỏ đến lớn trừ lần chịu khổ 11 năm trước thì luôn được người khác yêu thương, chiều chuộng, tính cách có lúc không tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng Tư Mộ Hàn không hề ghét, nhóc đáng yêu mà mình chiều chuộng, có khóc cũng phải chiều!
“Em không có dạy hư Hướng Minh, nó thông minh lắm đó, từ lúc nó hiểu chuyện nó đã không cần em dạy rồi nha…”
Bị Tư Mộ Hàn nhốt trên giường, Nguyễn Tri Hạ mặt đỏ bừng, hận không thể tìm nơi chui xuống.
Hồi nhỏ không biết trời cao đất dày là gì mà làm những chuyện đó, bây giờ nghĩ lại không chỉ buồn cười, còn thấy mất mặt, nhưng lại rất hoài niệm.
...