...
Dương Minh Hạo thật ra không hề nóng nảy dù chỉ một chút, chờ sau khi bên kia hoàn toàn yên tĩnh lại mới hừ một tiếng quay về giường ngủ, một đêm ngon giấc, sáng hôm sau chẳng những tinh thần khá tốt mà còn ăn nhiều hơn một bát cháo, sau đó mới chậm rãi lau miệng lên tầng.
Trạng thái của Giang Húc Đông lúc này đã là nửa hôn mê, cũng không rõ là do miệng vết thương bị nhiễm trùng hay là có nguyên nhân nào khác, vệ sĩ cũng không dám đưa anh ta tới bệnh viện khám, muốn đưa người đi lại đi cũng không được, chỉ có thể ở đó trông chừng, mắt to trừng mắt nhỏ ngay cả một biện pháp cũng không có.
Chính tại lúc bọn họ đang khó xử nhất này thì Dương Minh Hạo lại tới gõ vang cửa phòng.
Vệ sĩ mở cửa cho ông ta, một căn phòng không lớn mà có tận 15 tên vệ sĩ đứng bên trong, mùi máu tươi hòa với hơi người lẫn lộn, cửa sổ cũng chưa mở, bao nhiêu mùi vị khác tràn vào khiến ông ta thiếu chút nữa vì ngạt thở mà ngất đi.
Ông ta bị chặt mũi, thở sâu hai lần mới chậm rãi đi tới mở cửa sổ ra, cho đến khi không khí bên ngoài lùa vào mới có thể miễn cưỡng khá lên một chút, hít sâu hai lần rồi đi tới bên cạnh giường của Giang Húc Đông, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
“Tình hình của anh ta như vậy cần phải tới bệnh viện, nếu không chắc chắn sẽ bỏ mạng tại chỗ này, các cậu tự suy nghĩ cho kĩ đi, mạng sống của anh ta quan trọng hay chuyện anh ta muốn làm quan trọng hơn.” Tuy đã đoán trước được chuyện anh ta sẽ bị thương nhưng Dương Minh Hạo căn bản không nghĩ rằng anh ta sẽ bị thương nghiêm trọng tới nỗi này, mới có một buổi tối không gặp mà mặt đã đỏ ửng hết, chưa tới gần đã cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ người anh ta.
Cứ nóng tiếp như vậy thì cho dù có là mình đồng da sắt cũng sẽ bị sốt đến chết.
“Tổng giám đốc đã ra lệnh bất luận như thế nào cũng tuyệt đối không được tới bệnh viện, chỉ cần Tư Mộ Hàn phát hiện ra hành động của chúng tôi, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng tôi đâu, nếu như ngài có cách giúp chúng tôi đưa Tổng giám đốc ra khỏi đây thì nhất định sẽ được báo đáp!” Một người đàn ông trong đó đứng ra cúi đầu nói một câu, nhìn qua giống như là người đứng đầu của nhóm người này, lời nói ra xem như còn tương đối dễ nghe.
Dương Minh Hạo ho nhẹ một tiếng rồi đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, tay vuốt cằm mày nhíu chặt, sau khi thời gian trôi qua rất lâu mới ngẩng đầu mở miệng nói: “Nếu như Tư Mộ Hàn đã quyết định vạch trần bộ mặt thật với mấy người chắc chắn sẽ không để các cậu đưa ông ta rời khỏi đây đâu, biện pháp duy nhất lúc này là phải nghĩ cách thoát khỏi Tư Mộ Hàn, sau đó các cậu nhân lúc cậu ta không phát hiện ra thì nhanh chóng dẫn người rời đi trước.”
Giang Húc Đông đã bị thương tới mức này, cho dù anh ta có suy nghĩ muốn báo thù cũng không thể để kệ được, nếu không người của gia tộc Húc Nhật không một ai dám động tới chắc chắn sẽ không khách sáo với anh ta, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là nhanh chóng đưa người ra khỏi đây.
“Chúng tôi cũng đã nghĩ tới phương án này rồi, nhưng Tư Mộ Hàn muốn cắn chết Tổng giám đốc, hiện tại đã cho người tìm khắp thành phố, nếu không bao lâu sau đã có thể tìm được chỗ này, đến lúc đó đừng nói là Tổng giám đốc, tất cả mọi người ở chỗ này cũng không trốn thoát được đâu.”
Sắc mặt của vệ sĩ có chút dữ tợn, nhìn qua giống như đang che giấu một vài chuyện, sau khi Dương Minh Hạo nhìn chằm chằm anh ta trong chốc lát mới nhíu mày không nói gì thêm, mặt vẫn bình tĩnh như cũ, không nói lời nào mà chỉ đứng bên cửa sổ nhìn về phía xa.
Không có người chỉ huy, đám vệ sĩ này thật ra chỉ là một đám có thể cậy sức mạnh mà thôi, muốn giữ được Giang Húc Đông căn bản là không đủ khả năng.
“Tôi lặp lại một lần cuối cùng, nếu như các cậu không làm theo những gì tôi nói, cho dù Giang Húc Đông có chết tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
Ông ta cần phải nắm được quyền chủ động tuyệt đối với đám người này, bằng không tất cả những chuyện sau đó không thể nào khống chế được.
Động tác của Tư Mộ Hàn rất nhanh, trước đó ông ta cũng từng nếm thử rồi, từ hôm qua tới bây giờ mới gần 12 tiếng đồng hồ, nhiều nhất đến tối nay nơi này chắc chắn sẽ bị người của cậu ta phát hiện ra, đến lúc đó ai cũng đừng mơ mà chạy thoát.
“Có gì cần nói thì mau nói đi, Tổng giám đốc không chờ được nữa rồi.” Người đang nằm trên giường vẫn luôn giữ gương mặt đỏ bừng, miệng vết thương thỉnh thoảng vẫn rỉ máu, tình huống này vô cùng không ổn.
...