...
Tư Nguyễn liền lắc lắc đầu: “Ba đừng phá!”
Cô bé biết câu nói vừa rồi của Tư Mộ Hàn chỉ là chọc mình mà thôi, nên cô bé hỉnh hỉnh mũi trả lời lại: “Ba cũng ăn ít nữa, ba và mẹ đều ốm hơn rồi.”
Giọng điệu Tư Mộ Hàn ôn hòa hơn: “Con yên tâm, mẹ con sẽ khỏe lại nhanh thôi.”
Tư Nguyễn nghe câu nói của Tư Mộ Hàn, cô bé gật gật đầu rồi lại quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Tư Nguyễn nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ lúc sau, cô bé xoay đầu chỉ tay vào đĩa trái cây hỏi Tư Mộ Hàn: “Nhưng còn trái cây này thì sao đây ba?”
Tư Mộ Hàn nói: “Con ăn đi.”
Tư Nguyễn mím môi, đưa tay ôm lấy đĩa trái cây, chuẩn bị đi qua sofa đối diện ngồi.
Nhưng vì tay cô bé đang ôm đĩa trái cây, cô bé vừa phải leo lên ghế, vừa phải giữ lấy đĩa trái cây nên leo lên có chút khó khăn.
Tư Mộ Hàn thấy vậy bèn đưa tay cầm lấy đĩa trái cây mà Tư Nguyễn đang ôm trong người.
Tư Nguyễn quay đầu lại nhìn anh.
Tay Tư Mộ Hàn vẫn còn đang cầm đĩa trái cây: “Con leo lên trước đi.”
Tư Nguyễn ngoan ngoãn leo lên, rồi Tư Mộ Hàn đưa trả đĩa trái cây cho cô bé, không quên dặn dò: “Con ăn ít thôi.”
Sau đó, Tư Mộ Hàn đứng dậy quay lại bàn tiếp tục làm việc.
*
Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại thì đã là xế trưa của ngày hôm sau.
Do mới tỉnh lại nên cô cảm thấy hơi choáng.
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ lúc, nhưng cô không sao nghĩ ra được ngày hôm qua mình ngủ lúc nào, và sao lại ngủ được.
Chỗ bên cạnh trống rỗng, ghế sofa bên cạnh giường cũng trống.
Tư Mộ Hàn không ở trong phòng.
Nguyễn Tri Hạ ngồi bần thần trên giường lúc rồi cô nhìn xung quanh, mới phát hiện xe lăn để bên cạnh giường.
Nguyễn Tri Hạ chống tay để mình ngồi dậy, rồi tốn thêm chút sức lực để ngồi được vào xe lăn.
Cô vào phòng vệ sinh vệ sinh cá nhân xong, rồi tự mình thay chiếc đầm, sau đó ngồi lên xe lăn rời khỏi phòng.
Ở hành lang có người giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh, thấy Nguyễn Tri Hạ đi ra liền cung kính lên tiếng chào: “Chào cô chủ.”
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ lên tiếng đáp lại rồi tiếp tục cho xe đi về phía trước.
Người giúp việc quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, rồi nhẹ nhàng chạy theo cô nói: “Cô chủ, cậu chủ đang gặp khách trong phòng làm việc.”
“Khách gì?” Cố Tri Dân và Tư Mộ Hàn đã quen thân, người giúp việc trong nhà đều biết mà.
Nếu như là Cố Tri Dân thì người giúp việc sẽ nói thẳng là ‘anh Cố’, chứ sẽ không dùng từ ‘khách’.
Người giúp việc suy nghĩ lúc rồi nói: “Nghe nói là hình như lần trước có ghé qua rồi.”
Lần trước đã tới qua…
Thời gian gần nhất đến nhà không phải là Tạ Ngọc Nam sao?
Ngoài Tạ Ngọc Nam thì còn ai!
Nguyễn Tri Hạ hơi nhíu mi.
Người giúp việc thấy Nguyễn Tri Hạ không lên tiếng, cẩn thận nói: “Cô chủ, tôi đã quét dọn xong rồi cô muốn ăn gì, chút nữa tôi mang lên cho cô.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Tạm thời tôi không đói, cô làm việc khác trước đi.”
...