...
Chưogn 957:
Nguyễn Tri Hạ nghe anh nói, đi ra ngoài đóng cửa lại, sau đó xoay người nói với Tư Mộ Hàn: ” Đợi lát nữa Tri Hạ tỉnh lại, em sẽ mang con bé đi. ”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng: ” Ý cô là gì?”
” Tri Hạ bây giờ cần em chăm sóc, vì vậy em muốn mang con bé đi theo.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, khẽ mỉm cười: ” Hoặc là, anh muốn em ở lại đây. ”
Không chờ Tư Mộ Hàn mở miệng, Nguyễn Tri Hạ lại phủ nhận nói:” Anh sẽ không để em ở lại đây đâu.”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, gọi tên cô: ” Nguyễn Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ cắt ngang lời anh ta, nhìn vào mắt anh ta, hết sức nghiêm túc nói:” Tư Mộ Hàn, em còn hiểu anh hơn so với trong tưởng tượng của anh.”
” Anh bây giờ đối với em, đối với Tri Hạ đều không có một chút tình cảm gì, anh thử chấp nhận bọn em đã là quá tốt rồi, không cần gấp gáp, từng bước từng bước tới.”
Tư Mộ Hàn cũng đang cố gắng chấp nhận cô và Tư Hạ.
Nhưng hiển nhiên, hiệu quả cũng không tốt lắm.
Có lẽ có liên quan đến những trải nghiệm trước đây của Tư Mộ Hàn.
Việc xảy của mẹ anh đã để lại cho anh những kí ức ảm đạm trong thời niên thiếu.
Muốn bước vào nội tâm của anh ấy là một việc không hề dễ dàng.
Mà anh ấy là một người thích nắm tất cả mọi thứ trong tay.
Thế nhưng, kí ức của anh xuất hiện sự hỗn loạn, kí ức của anh dừng lại ở năm hai mươi tuổi.
Lúc đó anh còn chưa quen biết Nguyễn Tri Hạ và Tri Hạ.
Anh có thể tiếp nhận thân phận tổng tài Tư thị của mình, có thể chấp nhận chân tướng trong việc mẹ mình bị bắt cóc, nhưng Nguyễn Tri Hạ và Tư Hạ lại nằm ngoài tầm khống chế của anh.
Bời vì hai người họ, một người là vợ anh, một người là con gái của anh, đều có mối quan hệ thân thiết với anh.
À, nói cụ thể hơn cô thật ra chỉ là vợ trước của Tư Mộ Hàn.
Lúc Tư Mộ Hàn ở chung với họ, thật ra cũng có chút luống cuống, điểm này Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận được.
Nguyễn Tri Hạ cũng không biết lời cô nói Tư Mộ Hàn có nghe thấy hay không.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ một chốc, sau đó hết sức lạnh lùng nói một câu: ” Tùy em.”
Nói xong, anh ta quay người bước đi.
Sau khi Tư Hạ tỉnh lại, Nguyễn Tri Hạ liền mang con bé đi.
Tư Hạ trở về nhà tinh thần tốt hơn rất nhiều, Nguyễn Tri Hạ đơn giản nấu chút gì đó để ăn, dỗ Tư Hạ đi ngủ.
Chắc là vì bị ốm nên Tư Hạ đặc biệt thích bám dính lấy mẹ.
Tư Hạ dỗ một hồi, lúc định rời đi, Tư Hạ liền nắm chặt cô không buông: ” Mẹ đừng đi. ”
” Được, mẹ không đi nữa, tối nay mẹ ngủ với con.” Nguyễn Tri Hạ đành phải dựa ở đầu giường trấn an con bé.
Cặp mắt Tư Hạ có sự mừng rỡ thoáng qua: ” Dạ ”
Tư Hạ vừa ngủ thiếp đi, điện thoại của Nguyễn Tri Hạ đã reo lên.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng tắt tiếng, rón rén đi ra ngoài.
Là Tần Thủy San gọi tới.
Ban ngày vừa mới gặp mặt, nhanh như vậy đã gọi đến, có việc gì gấp gáp sao?
Điện thoại vừa nhấc máy, đã vang lên giọng nói vội vàng của Tần Thủy San: ” Tối mai có hoạt động. cùng tham gia nhé.”
” Hoạt động gì?”
Cô nàng nói một câu không đầu không đuôi, Nguyễn Tri Hạ phải hỏi cho ra lẽ là hoạt động gì.
...