...
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ rất khó coi, cô đứng dậy đi rót cho mình một cốc nước, bàn tay cầm cốc nước cũng hơi run run.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, dọa Nguyễn Tri Hạ suýt chút nữa đã làm rơi ly nước đang cầm trong tay.
Cô nhìn điện thoại trên bàn, ổn định tâm trạng xong mới đi tới cái bàn phía trước xem điện thoại.
Là Tạ Ngọc Nam gọi điện thoại tới.
“Cô ở đâu vậy? Phòng ở của tiểu khu này đều giống hệt nhau, dày đặc như mê cung!” Giọng nói của Tạ Ngọc Nam nghe có vẻ rất tức giận.
Anh ta hỏi cô ở đâu…?
Tạ Ngọc Nam đến tìm cô?
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Anh đến tìm tôi?”
“Không tìm cô tôi chạy tới đây để đi lòng vòng cho vui à?” Giọng điệu của Tạ Ngọc Nam càng bực bội hơn.
Nguyễn Tri Hạ càng thấy tính tình của Tạ Ngọc Nam càng lúc càng nóng.
“Anh ở đâu, gần đó có kiến trúc mang tính biểu tượng gì không? Tôi đến đó tìm anh.”
“Không có thứ gì, chỉ có một khu phòng ở!”
“Được được, anh phát định vị cho tôi đi, tôi tới đó tìm anh.” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy nếu cô hỏi thêm một câu nữa Tạ Ngọc Nam sẽ nổi khùng luôn.
Tạ Ngọc Nam cúp điện thoại, phát định vị cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ ở đây hơn nửa năm, rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh. Cô tìm được địa chỉ mà Tạ Ngọc Nam gởi cho cô rất nhanh. Là tiểu khu ở cửa đông, nơi đó rất ít người ra vào, hơi hẻo lánh, cũng không biết làm sao mà Tạ Ngọc Nam có thể tìm được nơi đó?
Tạ Ngọc Nam lái chiếc xe thể thao màu hồng lẳng lơ, rõ ràng là sau này anh đã tìm người khác sơn lại mà.
Tạ Ngọc Nam đã chán đến độ sắp bò lên mui xe rồi.
Anh vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ thì tức giận quở trách cô: “Cô sống ở chỗ rách nát gì thế, tôi vòng tới vòng lui không biết bao lâu nhưng cũng không tìm được tòa nhà của cô.”
Cho tới bây giờ Nguyễn Tri Hạ cũng chưa từng thấy có người đàn ông nào lại lái chiếc xe thể thao màu hồng nhạt, cô đi một vòng chiếc xe sau đó hỏi: “Chiếc xe này là của anh?”
“Nếu không thì sao?” Tạ Ngọc Nam vỗ vào xe, sau đó nghiêng đầu nói với Nguyễn Tri Hạ: “Nếu cô thích thì tặng cho cô đấy!”
Nguyễn Tri Hạ giật giật khóe miệng: “Không cần.”
“Nếu cô thực sự thích thì tôi tặng cho cô đấy. Tôi có rất nhiều xe!” Giọng điệu của Tạ Ngọc Nam ung dung giống như mời người ta ăn một bữa cơm, hoàn toàn không giống như tặng cho người khác một chiếc xe giá mấy tỉ bạc.
Nguyễn Tri Hạ lườm anh ta, anh nhún vai: “Được rồi, lên xe đi.”
Nguyễn Tri Hạ theo lên xe, sau đó chỉ đường cho anh, để anh lái về cổng chính.
Sau khi đậu xe xong, Tạ Ngọc Nam và cô cùng đi vào tiểu khu.
Chiếc xe thể thao màu hồng phấn vô cùng lẳng lơ kia của Tạ Ngọc Nam đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Người có thể lái loại xe này giá trị bản thân không thấp, cơ bản sẽ không ở trong tiểu khu thế này.
“Thấy không, anh Nam của cô cho dù đi tới đâu cũng đều là tiêu điểm của mọi người.” Tạ Ngọc Nam đến gần bên tai của Nguyễn Tri Hạ nhỏ giọng nói.
Nguyễn Tri Hạ sắc mặt hờ hững, chỉ hỏi ngược lại một câu: “Anh Nam?”
Tạ Ngọc Nam hơi lúng túng, đằng hắng cổ họng, dùng vai đụng vào tay cô: “Đừng như vậy mà, cô nể mặt tôi chút đi.”
Nguyễn Tri Hạ nhíu mày: “Hình như tôi với anh không quen đến mức đó đâu.”
“Sao lại không quen? Bây giờ chúng ta đã là đồng minh!” Tạ Ngọc Nam thấy Nguyễn Tri Hạ không để ý tới mình, hơi khó chịu nói: “Sau này cô nói chuyện có thể nói rõ ràng trước được hay không? Lúc nãy cô gọi điện thoại tới, không đầu không đuôi nói đứa bé gì đấy, dọa tôi chết khiếp!”
Sau khi anh lái xe ra ngoài mới hiểu rõ đứa bé mà Nguyễn Tri Hạ nói, ý của cô là nói đứa bé để cho Tư Mộ Hàn và người phụ nữ khác sinh ra mà trước đó anh và Nguyễn Tri Hạ đã bàn bạc xong.
...